Siêu Cấp YY Hệ Thống

Chương 137 : Trầm trồ khen ngợi

Ngày đăng: 13:46 19/04/20


Minh Hạo trầm tư suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc có một cách để khiến độ thân mật của Băng Lung Linh thêm âm -200.



Hắn nở nụ cười tà ác, thuấn di đến chỗ Băng Lung Linh, không đợi nàng nói gì liền một tay đánh ngất đi. Nhìn nàng nằm dưới đất bất tỉnh nhân sự Minh Hạo một tay ôm nàng để lên vai, thuấn di rời đi.







Minh Hạo thuấn di đến chỗ đám băng tộc chết khi nãy, chợt nhíu mày lại.



Lúc này toàn bộ cứt máu thi thể đã được siêu cấp người máy dọn dẹp, nhưng vẫn còn có chút mùi khai khai khó chịu.



Minh Hạo từ hệ thống mua bình xịt siêu cấp hương thơm, hắn xịt vài nơi, trong chốc lát toàn bộ mùi khai đã biến mất, thay vào đó là mùi thơm ngây ngất.



Xịt xong, Minh Hạo đặt mũi ngửi không khí xung quanh, khi cảm thấy mùi hôi hoàn toàn biến mất, hắn hài lòng gật gật đầu, sau đó đặt Băng Lung Linh xuống đất.



“Bây giờ làm gì với cô nàng này đây nhỉ? Nên chọn kiểu hành hạ nào để tăng âm độ hảo cảm đây?” Minh Hạo sờ sờ cằm nhìn nằm dưới đất bất tỉnh Băng Lung Linh, có chút khó lựa chọn.



Trong đầu hắn có rất nhiều cách để hành hạ:



Ví như treo nàng lên cây (hai tay hai chân bị trói), banh rộng ra bốn hướng, sau đó cột dây vào ngực cho ngựa kéo đi, kiểu này giống như hình phạt thời xưa tứ mã phân thây, nhưng ở đây là tứ mã kéo ngực.



Hay đem ống chích bôm xi măng vào nơi ( “ Y “) cho nó đông cứng lại?



Hay….



Mặc dù trong đầu hắn nghĩ ra nhiều kiểu tra tấn ‘vui vẻ’, khiến muốn làm ngay, nhưng hắn sợ một vấn đề, đó là nàng chịu không nổi các loại tra mà chết, dẫn đến nhiệm vụ thất bại, lúc đó liền cúc hoa hắn không giữ lại được a.



“Nên làm thế nào đây? Chọn lỗ nào? đi đường rừng hay đi đường cúc? Hay cả hai?” Minh Hạo phân vân suy nghĩ…



Đây là một vấn đề vô cùng quan trọng, bởi vì hai lỗ đều có thể chể khác nhau, đi cúc, đường cúc mặc dù chật hẹp, nhưng mang đến cảm giác khác lạ? Còn đi đường rừng kia mặc dù dễ ra vào, nhưng lại làm nhiều quá sẽ từ sung sướng biến thành bình thường, có thể nói dễ hiểu là chơi nhiều quá cảm giác sẽ bị ‘chai’.



Suy nghĩ hồi lâu, Minh Hạo vẫn chưa quyết định được nên chọn loại tra tấn nào, lúc này Băng Lung Linh đã tỉnh lại, nàng chậm rãi mở mắt ra, khi thấy Minh Hạo đứng trước mặt, theo bản năng sợ hãi kêu lên: “Ngươi ngươi tên ác ma này, ngươi muốn làm gì ta.”



Minh Hạo đang suy nghĩ, bị âm thanh Băng Lung Linh cắt đứt, hắn nhìn lại thấy nàng đã tỉnh, hắn đi tới, mỉm cười nói: “Ngươi tỉnh? Tốt lắm, ngươi tỉnh bớt ta tay chân một phen.”








Băng Lung Linh đang đắm chìm trong ‘cơn mê sung sướng’ do Minh Hạo mang đến, chợt nghe có người chửi mình, lập tức tỉnh lại, bỗng nhiên cảm thấy phía sau bị ‘thúc’ nàng “A” một tiếng



Hai mắt mê ly dần tan đi, đôi mắt khôi phục lại một chút ánh sáng, lúc này nàng nghe âm thanh xung quanh càng rõ ràng hơn.



Khi nghe Minh Hạo nói bản thân mình, tiếp đó nghe đám tục tiểu chửi rủa miệng lưỡi từ người xung quanh, sắc mặt nàng từ trắng chuyển xanh, từ xanh chuyển đỏ, từ đỏ chuyển tím.



Băng Lung Linh càng nghe, thân thể càng run rẩy mãnh liệt, nghĩ đến từ nay về sau thanh danh bại liệt…tên của nàng sẽ bị ghi vào sử sách đồi bại, cho dù nàng có nhảy vào tắm sông hoàng hà hay tự sát chết, cũng không rửa sạch được vết nhơ bẩn này.



Mà người nam nhân đang ‘thúc’ nàng này, là người mang đến tất cả ác mộng cho nàng…



“Đúng, là tại người này, nếu không phải hắn thì làm sao ta rơi vào hoàn cảnh này được! Tất cả là do hắn gây nên!!! A a a ta muốn giết người này!!!”



Vừa nghĩ đến đây, Băng Lung Linh gào hét lên một tiếng, sau đó nàng vùng vẫy thân thể điên cuồng, tay chân móng tay cào xé xung quanh, tựa như con chó cái vừa bị chó đực thông cúc rơi vào nổi điên đồng dạng.



Minh Hạo nhìn xem nàng điên cuồng vùng vẫy, mở quan hệ lên xem.



“Tên: Băng Lung Linh



Độ thân mật: -480



Giới thiệu “…” “



Thấy điểm thân mật âm -480, Minh Hạo mỉm cười vui vẻ, sau đó không quan tâm đến Băng Lung Linh điên cuồng vùng vẫy, hắn mạnh bạo nắm tóc nàng, sau đó thuấn di rời đi.



Thấy Minh Hạo cùng Băng Lung Linh bỗng nhiên biến mất, đám người xung quanh không khỏi ngẩn ra…



"Đi rồi sao?"



….