Siêu Cấp YY Hệ Thống

Chương 177 : Đường hạo, em trai đường tam

Ngày đăng: 13:47 19/04/20


Trong phòng, mỹ phụ đẹp đẽ mặt không còn chút máu nằm trên giường.



"Oe Oe"



"Oe Oe"



Hai tiếng bé trai một trước một sau vang lên, tại thời khắc này "Ket---Ket" một tiếng, cửa phòng mở ra.



Bà mụ đỡ đẻ nói lời cáo biệt, âm thầm rời đi.



Một vị tuổi trẻ tuấn tú, tư thế oai hùng, trên mặt hiện lên kích động vui mừng chạy vào, "A Ngân, ngươi khổ cực."



Mỹ phụ tuyệt sắc nằm trên giường sắc mặt trắng bệch,nàng nhẹ nhàng lắc dầu, dịu dàng nói ra: "Không, sinh cho chàng hai đứa con là thiếp vui mừng rồi, còn gì bằng?"



Vị tuổi trẻ kia nghe vậy, hắn càng yêu thương mỹ phụ, hắn đi đến giường nhìn hai đứa trẻ lại nhìn sang mỹ phụ hỏi: "Ai làm anh, ai làm em? Hơn nửa nên đặt tên gì?"



Lam Ngân liếc mắt nhìn hai đứa trẻ bên cạnh, nàng trong mắt hiện lên nồng đậm tình mẹ, dịu dàng nói ra: "Ừm, nếu thiếp không lầm thì đứa ra đời thứ nhất nằm bên trái, đứa ra đời thứ hai sau đứa thứ nhất thì nằm bên phải. Như vậy đứa bên trái làm anh, đặt tên là Đường Tam, đứa bên phải là em, đặt tên Đường Minh."



"Tốt, tùy theo nàng." Đường Hạo không chút do dự gật đầu quyết định, dù sao sinh ra vẫn là nàng.



Minh Hạo chính là chuyển sinh thành đứa bé bên phải, vừa nghe hai vợ chồng nói trong lòng vô cùng kinh ngạc, hắn kháng nghị nói ra: "Trời ạ, không nghĩ vậy mà ta trở thành em trai Đường Tam, ta không đồng ý a... dù hai người là cha mẹ ruột của ta tại thế giới này."



Nhưng đáng tiếc, hiện tại Minh Hạo trạng thái em bé vừa sinh, nên lời nói ra chuyển thành Oe Oe, mà bên kia Đường Tam nghe hắn ồn ào vô cùng khó chịu, hắn cũng theo đó khóc lên.



Hai vợ chồng trẻ thấy hai đứa cùng khóc không khỏi bối rối không biết làm gì.



Khi này Đường Hạo như nghĩ ra gì, hắn nhìn Lam Ngân nhanh trí nói ra: "Chắc là hai đứa trẻ này đang đói bụng, nàng mau đút nó sữa."



Lam Ngân vẻ mặt có chút hơi xấu hổ, mặt hồng lên, nhưng tay vẫn động, nàng giở áo ngực lên, lộ ra hai đầu cự sữa tuyết trắng.



Đường Minh không biết đã trôi qua mấy ngàn năm không được bú sữ rồú sữa, nàng đưa màu hồng phấn nộn đầu v* vào miệng hai đứa, một trái Đường Tam, một phải Đường Minh. Khi thấy đầu hồng phấn cự sữa đút vào miệng, Đường Minh không chút do dự há miệng ra, đem cái miệng bé tí ngậm lấy hồng phấn cự nhũ.



Từng giọt sữa ngọt ngào chảy vào cổ họng, hắn tham lam bú lấy từng giọt sữa...



Sữa ngọt ngào, tinh khiết không pha một chút tạp chất, tựa như sữa thiên nhiên khiến Đường Minh cảm giác kỳ lạ, đây là thứ sữa đầu tiên hắn uống.
"Cái gì? Bất tử." Vừa nghe nàng nói bất tử, đám người Võ Hồn Điện mắt sáng lên, nhất là giáo hoàng, thần sắc hắn vô cùng tham lam, hai mắt một mảnh rực lửa chăm chú nhìn Lam Ngân không rời một giây nào.



Lam Ngân đi đến chỗ Đường Hạo nằm dưới đất, nàng dịu dàng đưa hai đứa bé vào lòng hắn, nói ra: "Ngươi chăm sóc bọn trẻ, mau rời đi..."



Đường Hạo biến sắc, biết nàng muốn làm gì, hắn muốn ngăn cảng nàng hành động, nhưng chỉ có thể vô lực trơ mắt nhìn, giọt lệ màu xanh chảy xuống.



Đàn ông rất khó rơi lệ, chỉ rơi lệ khi gặp chuyện vô cùng thương tâm...



"Muốn ta hồn cốt cùng hồn hoàn? Vậy thì cùng chết chung với ta!" Lam Ngân một bước đi tới, nhanh chóng đi đến đám Võ Hồn Điện, khống chế hồn cốt tự bạo!



Đám Võ Hồn Điện muốn phản ứng chạy trốn nhưng đã muộn, trong chốc lát nổ tung bao phủ toàn trường, dưới tác dụng từ trường đem Đường Hạo đánh bay ra xa xa, cho nên hắn không ảnh hưởng gì nhiều.



"Ầm ầm ầm ầm!"



"Không A Ngân!!!"



Đường Hạo trong lòng đau đớn thống khổ kêu lên, từng giọt nước mắt lăn trên má ngày càng nhiều, tận mắt thấy người yêu thương mình rời đi, đối với hắn là một đả kích nặng nề vô cùng!



Tại thời khắc này, trong vụ nổ một cái màu đỏ như quả cầu lửa bay ra, đây chính là mười vạn năm hồn hoàn!



Nó dùng tốc độ vô cùng nhanh, trong phút chốc dung nhập vào người Đường Hạo.



"Không!!! A Ngân!" Đường Hạo khí thế ngày càng tăng, rốt cục "Ầm" một tiếng, 8 cái hồn hoàn hiện ra.



Đường Hạo đột phá Hồn Đấu La, bước vào Phong Hào Đấu La trẻ tuổi nhất đại lục hiện tại.



Vết thương trên người hắn nhanh chóng lành lại, Đường Hạo đứng lên, hai mắt đỏ lên, phẫn hận nhìn bao phủ trong lửa đỏ, hắn rất muốn xông đến đánh giết, nhưng nghĩ đến lời dặn của A Ngân trước khi chết liền nhanh chóng chạy đi.



Hắn tại lúc này không chú ý, ôm trong tay Đường Minh mắt sáng lên, một tia màu trắng như có như không bay vào người hắn.



...



P/s: lần đầu viết đấu la, có thể nhiều sai sót, mong thứ lỗi.~ Mặc dù cho main làm em đường tam, nhưng không phải loại theo đít nhé, tks - G9