Siêu Cấp YY Hệ Thống

Chương 271 : Râu Trắng oai

Ngày đăng: 13:48 19/04/20


“Ai cho các ngươi lấy ánh mắt chó đó nhìn mẹ ta, mau mau quỳ dập đầu xin lỗi, ta tha mạng chó cho các ngươi!”



Lời này nói ra không ai khác, chính là Thế Cương.



Đám thanh niên vừa đi qua nhóm người Tam Nương nghe vậy dừng lại, quay đầu nhìn lại.



Tam Nương và tam nữ khác ngạc nhiên nhìn Thế Cương, không nghĩ đến đứa bé này bá đạo như vậy.



Râu Trắng không nói gì, chỉ nhè nhẹ vuốt râu bên mép của mình, mỉm cười theo dõi diễn biến.



Đám thanh niên thấy một đứa nhóc con miệng còn hôi sữa vậy mà dám nói mình mắt chó, tức giận đến xanh mặt.



“Láo xược, ngươi biết nhà ta hoàng tử là ai không, dám xúc phạm đến hoàng tử, lũ dân đen các ngươi mau mau quỳ xuống tạ lỗi.”



“Hoàng tử, mau giết tên nhãi con đó, ta thấy đám này chỉ là loại dân đen, lão già cùng bốn nữ kia ta không cảm nhận được dâm khí trong cơ thể.”



Bên cạnh một nữ tử ăn mặc hoa lệ, son phấn đậm dáng vẻ điêu ngoa nói.



Người nam tử tuấn tú nhất trong đám thanh niên, mặc một bộ quần áo nhiều màu sắc trông rất nổi bật.



Người thanh niên này mắt sáng mày kiếm, khí tức cao cao tại thượng như bề trên, không nhìn Thế Cương, mà nhìn tứ nữ, bộ dáng trầm ổn hỏi: “Đứa bé này là con của ai?”



“Ta.” Tam Nương không sợ hãi, đi phía trước che Thế Cương lại ở sau, tựa như gà mẹ bảo vệ gà con trước kẻ thù.



Thanh niên kia gật đầu, hỏi: “Ngươi là người dạy cho hắn nói câu này.”



“Cái này…” Tam Nương ngẩn ra, không nghĩ đến người thanh niên này hỏi câu như vậy, bất quá nàng vẫn là thật thà đáp: “Ta ít bên cạnh hắn, có thể là cha hắn dạy.”



“Hoàng tử đừng nói nhiều với nàng, mau giết đi.”



“Đúng đấy, bọn này dân đen dám xúc phạm hoàng tử, đây chính là ***”



“Câm miệng, việc của ta không cần các ngươi quản!”



Người được gọi là hoàng tử quay về phía đám người quát lớn.



Nghe tiếng quát, đám người lập tức im miệng, bộ dáng sợ sệt không dám nói gì tiếp.



Thanh niên quay đầu nhìn Tam Nương, bộ dáng lễ độ nói: “Ta xin lỗi, là lỗi của ta. Ta xin tự giới thiệu mình, ta tên là Nhân Thiên Long. Tiện đây, ta muốn một cái yêu cầu có chút quá đáng.”



“Yêu cầu gì?” Tam Nương nhíu mày hỏi.



Nhân Thiên Long chỉ tay về Thế Cương nói: “Ta cảm giác đứa bé này rất đặc biệt, muốn thu nhận đứa bé này làm đệ tử, không biết ngươi đồng ý không?”



Đám người ở phía sau thanh niên thần sắc kinh nghi bất định, không tin vào lỗ tai mình, “Cái gì, hoàng tử vậy mà muốn thu một cái dân đen xa lạ, vừa gặp chưa đến 5 phút làm đệ tử? Chẳng lẽ hoàng tử não vào nước à?”
Nhân Thế Long bình tĩnh nói: “Đúng, trừ phi ngươi hiện tại dập đầu xin lỗi, ta có thể đổi ý định.”



“Gu ha ha ha, nếu vậy tốt lắm, ta lâu rồi chưa được ra tay có chút ngứa ngáy.” Râu Trắng mỉm cười, đi lên trước đem tứ nữ Thế Cương chặn ra sau.



Tay trái ngón tay lắc lắc, làm cái ám hiệu cho đám Dâm Đế ẩn núp biết.



“Mấy con sâu kiến kia cút chỗ khác, tốt nhất càng xa càng tốt.” Râu Trắng nhìn Nhân Thế Long mấy người ở sau nói.



Nghe bị nói là sâu kiến Nhân Thế Long đám người ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Râu Trắng.



Duy chỉ có Nhân Thế Long và vài người là im lặng bước ra xa trăm mét, còn lại phần nhiều hiện lên khinh thường lời Râu Trắng đứng tại chỗ.



Râu Trắng mỉm cười, hay tay nắm cán đại thanh đao, giơ lên, tại mũi đạo tập trung từng đoàn bong bóng màu trắng, nơi mũi đao phát ra âm thanh bén nhọn rè rè tựa như máy cưa điếc tai người.



“Ha!” Râu Trắng hét lên một tiếng, cầm thanh đại đao đánh về phía ba lão già.



Đoàn bong bóng trên thanh đại đao trong nháy mắt bắn về phía không gian.



“Cờ - Crắc!” âm thanh tựa như gương bể vang lên. Toàn bộ không khí động lại, tại trước mắt Râu Trắng không gian, dần hiện ra từng đường nhỏ li ti khe nứt.



Một loại vô hình sức mạnh đánh về phía ba lão giả.



Tại thời khắc này, người bên ngoài có thể thấy đám cát bị đẩy lùi lấy tốc độ cực nhanh bay về phía phương hướng ba lão già.



“Cái gì!” Ba lão giả thấy vậy biến sắc, vội vàng vận chuyển dâm khí trong cơ thể, ba người hợp lại, làm thành bức tường vô hình cao 2m chặn ở phía trước.



“Ầm!”



Bức tường đột nhiên phát ra âm thanh nổ tung, ba lão già còn chưa kịp hét thảm cả người hiện lên tia máu, sau đó “phốc” một tiếng, toàn bộ cơ thể nát bấy thành bãi máu tươi.



“Vù…vù…”



Tĩnh, toàn bộ im ắng đến có thể nghe tiếng gió nhè nhẹ thổi qua.



Tất cả mọi người đứng trơ trơ như trời trồng, trong mắt hiện lên tịa kinh sợ.



Một phút sau, Nhân Thế Long bi thương la lên hai chữ: “Thúc thúc!”



Từng giọt lệ rơi xuống gò má hắn…



Hắn không ngờ tới, chỉ vì thử thăm dò bối cảnh đám người này, lại dẫn đến ba vị thúc thúc chính mình chết, hơn nửa là chết một cách oan uổng...



..