Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Chương 103 :

Ngày đăng: 05:59 19/04/20


Khi y đồng ý lấy người phụ nữ mà bản thân không hề thương yêu, y liền biết rõ, cả đời này y cũng tìm không được người khiến trái tim mình yêu đậm sâu nữa. Có lẽ người khác cảm thấy y rất đáng thương, nhưng y lại thấy như vậy rất tốt, thật sự… rất tốt…



Y không thích ánh mắt thông cảm hay thương hại của cả Lộ Phàm lẫn Tạ Huân. Ánh mắt như vậy không nên dành cho y, bởi bây giờ y đang là chủ nhân của Đường gia, muốn cái gì có cái đó. Bản thân như vậy còn cần người khác thương cảm sao?



Có đôi khi được phỏng vấn, phóng viên khi nhắc về hai nghệ sĩ nổi danh nhất trong công ty sẽ luôn hỏi y, hai nghệ sĩ đó, y thích ai hơn? Y rất ghét câu hỏi này, bởi trong lòng y, ai cũng không sánh bằng Cảnh An Tước. Ai cũng không thể.



Nhưng theo thời gian, khi y nhìn lại lúc trước bản thân chi ra hai mươi triệu để ký kết hợp đồng với một thiếu niên mười chín tuổi, người đã diễn được nhân vật kinh điển, hát một khúc nhạc khiến nhiều người yêu mến, các phương tiện truyền thông lúc đó lần lượt đổ vì thiếu niên kia. Nhìn thiếu niên được xưng là “Đan công tử”, sau thành “Đan tiểu Thiên vương”, tiếp đến là “Đan Thiên vương”, rồi cuối cùng được cả giới truyền thông quốc tế thừa nhận “Đan Đại Thiên Vương”, y đột nhiên không thể xem nhẹ sự tồn tại của thiếu niên này. Y thậm chí có cảm giác, có khi Cảnh An Tước còn tại thế cũng chưa chắc bay cao được như cậu ta.



Nhận thức này khiến y có một cảm giác tiếc nuối khó tả, nhưng lại như thở phào nhẹ nhõm, cứ như thể nếu có một người vượt qua được người nọ thì những tơ vương trong lòng y sẽ giảm đi một chút vậy.



Đính hôn với Cảnh Nhứ Nhan, nhưng chẳng hiểu sao trong thâm tâm, y không tài nào coi người phụ nữ đó là người bạn đời của y được.



Y không biết rốt cuộc trong bữa đính hôn Cảnh Thế An bị kích thích vì chuyện gì, mà sau khi mang đến bệnh viện liền hôn mê không tỉnh. Nghe Cảnh Như Nhan nói, trong lúc hôn mê, con người từng tung hoành ngang dọc nơi thương trường một thời cứ mãi nhắc tới cái gì đó.



Cảnh Nhứ Nhan không nói Cảnh Thế An lẩm nhẩm chữ gì. Mãi cho đến ngày đó, y đến bệnh viện thăm thì nghe được ông già vẫn còn hôn mê nhắc đi nhắc lại hai chữ: Ngôn Tuyết.



Trong trí nhớ, người kia là cô nhi, nhưng có người từng nói, trước khi bước vào viện mồ côi người đó từng có mẹ. Bởi vì yêu say đắm, nên y đi tìm hiểu, y nhớ rõ, mẹ của người đó gọi là Ngôn Tuyết.



Y còn nhớ, người nọ trước khi vào nghề gọi là Cảnh Mục Ngôn. Có lẽ, người phụ nữ đó càng hi vọng chữ Mục này là “Mộ” [1] hơn. Muốn dùng một cái tên chứng minh người đàn ông kia là tình yêu của bà ấy sao? Đúng là một người phụ nữ ngây thơ, thật là… một phụ nữ đáng thương.



Y nhớ rõ người nọ đã từng đóng một cảnh tương tự vậy trong một bộ phim. Người nọ quay mặt nhìn người đàn bà yêu mình điên cuồng, mặt không cảm xúc nhưng lại mang theo thương cảm cùng phẫn hận “Cô thật đáng thương, cô điên rồi.”



Y không nhớ nổi sau khi nghe thấy câu đó bản thân đã có cảm giác gì. Nhưng có một chuyện, cô gái trẻ bên cạnh y lúc này lại khiến y vô cùng khó chịu, y không thể chấp nhận nổi bản thân và cô ta lại sống với nhau, dù cho thân phận cô ta và y vô cùng xứng đôi.
“Á Đồng, là điện thoại của ai thế?”



Người nọ không để ý, bởi y có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của cậu.



“Á Đồng, nghe xong điện thoại thì ra dùng cơm nha. Hôm nay đầu bếp làm món ăn Tây Xuyên em thích đó.”



“Ừ.” Người nọ đáp lại một chữ, có vậy thôi mà đối phương dường như vui vẻ lắm “Anh chờ em ở nhà ăn.”



Y cười khổ rồi cúp điện thoại, toàn thân vô lực ngồi trên chiếc ghế da. Người này chỉ là Đan Á Đồng, chỉ là Đan Á Đồng mà thôi.



Đúng vậy, chỉ là Đan Á Đồng. Y ngồi dậy, tắt máy tính, hôm nay y không có coi “Gió thổi qua”, không gọi điện cho Đan Á Đồng… cũng không suy nghĩ miên man gì hết.



Kéo màn cửa, mặt trời đang ngả về tây. Không biết sao, y nhớ tới cảnh cuối trong phim, bàn tay nắm tấm màn cửa thật chặt. Chỉ là phim hư cấu mà thôi, nhưng… vì sao, y lại cảm thấy mình thở không nổi?



Cái này, chỉ là mộng?



Chú thích:



[1] Mộ 慕 và Mục 穆 là hai từ đồng âm trái nghĩa. Bởi hai từ đầu phát âm là [mù]



Nhưng Mục có nghĩa: cung kính, còn Mộ trong chữ ngưỡng mộ, yêu thích. Đó là lý do nói mẹ An Tước chắc thích chữ Mộ hơn.