Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Chương 17 :

Ngày đăng: 05:57 19/04/20


Mùa hè nên thời tiết luôn thay đổi rất nhanh, rõ ràng mới nãy trời còn tỏa nắng rực rỡ, thế mà giờ mây đen đã ùn ùn giăng kín cả bầu trời.



Từng giọt, từng giọt mưa lớn rớt xuống như nước mắt đau khổ của người phụ nữ, dày đặc, hung mãnh, lại không có quy luật gì.



Người qua đường đều chạy trốn cơn mưa, tài xế xe taxi cũng rất biết tận dụng cơ hội để làm ăn, rõ ràng đây cũng chẳng phải thành phố nhộn nhịp gì, thế nhưng vào thời điểm này, kiếm được một chiếc taxi so với thành phố lớn sầm uất còn khó hơn nhiều.



Lạc An có chút hoang mang, nên có chút kinh hoảng nhìn xung quanh, thấy trên phố hình như cũng không có nhiều người lắm, chiếc áo sơ mi mỏng bị mưa xối trở nên ướt đẫm, cộng thêm khí trời oi bức của mùa hè, dính lên người vô cùng khó chịu.



Thật không ngờ trốn nhà đi lại phải chết theo kiểu này, cậu thậm chí còn không biết phải về nhà thế nào nữa, trên người một xu cũng không có, nên chẳng có tiền mà gọi điện thoại.



Cậu không biết nếu nhờ cảnh sát giúp đỡ thì phải chăng tất cả mọi người đều biết rõ chuyện cậu chủ Lạc gia bỏ nhà đi bụi?



Hơn nữa, cậu thật sự không muốn nhìn thấy mặt của đám người giả nhân giả nghĩa đó.



Trốn nhà đi, tại thế giới lộn xộn này đúng là chuyện mất mặt. Cậu ghét nhất là những thần tượng thiếu não, những thiếu gia dường như chỉ biết đi tìm đàn bà. Những người đó, căn bản là không biết cái gì gọi là xã hội thượng lưu. Những người thừa kế thực sự trong xã hội thượng lưu, làm sao có thể đơn giản đi yêu những nàng lọ lem, những nội dung trong bộ phim mãi mãi không biết được cái gì gọi là ích lợi, cái gì gọi là thị trường, cái gì gọi hiện thực?



Giống như bố của mình lúc này, chẳng phải lại kết hôn với một cô gái nổi tiếng sao? Có lẽ không thể gọi là một cô gái được, mà chỉ có thể gọi là một người đàn bà đã từng ly hôn,



Mưa càng lúc càng lớn, hình như không có ý ngừng lại, cậu nhóc 14, 15 tuổi đang đi trên đường phố vắng vẻ đúng là làm cho người khác cảm thấy kì quái.



Một chiếc xe thể thao màu đen từ từ xuất hiện trên đường phố, người đàn ông ngồi phía sau vừa lúc nhìn cảnh phố đêm qua cửa số, nhìn thấy một cậu bé có vẻ chật vật trong cơn mưa, có chút bất ngờ mà nhướn mày lên, hỏi người trợ lý ngồi bên cạnh “Đứa trẻ này trông có phải là có chút quen mắt?”



Trợ lý nhìn kỹ một chút “An Tước, hình như là cậu chủ của Lạc gia, thằng nhóc sao lại ở chỗ này nhỉ?”



Người đàn ông nhìn kỹ cậu bé dưới cơn mưa, đúng là cậu chủ nhà họ Lạc lần trước tham gia bữa tiệc có nhìn thấy qua, hắn nhắm mắt lại “Không cần phải xen vào.”




Màn ảnh gần hơn, người đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn vào camera, đột nhiên mỉm cười, nụ cười dường như lọt vào trong tim của mọi người.



Màn ảnh lại chuyển, hóa ra là bông hoa sơn chi tử đã nở. Cánh hoa màu tuyết trắng nửa khép nửa mở, làm cho người khác có một cảm giác về sự xinh đẹp thuần khiết.



Ngón tay thon dài, sạch sẽ khẽ chạm vào vào cánh hoa trắng, giọng nói tràn đầy sự hoài niệm của người đó nhẹ truyền ra “Hoa em đưa cho anh đã nở rồi, sao em vẫn chưa trở lại?”



Màn hình biến thành màu đen, Lạc An tắt TV, trong bóng tối, trong mắt cậu có một cảm giác bất an, người kia thật sự không sợ cậu vạch trần bộ mặt thật ngày đó sao?



Cậu bắt đầu chú ý đến tin tức, những hoạt động người kia tham gia, thậm chí còn chú ý cả đời sống tình cảm của hắn nữa.



Scandal của người này không ngừng xuất hiện, nhưng cuối cùng người bị công kích luôn là những người phụ nữ bên cạnh hắn. Các crazy fans sẽ tấn công bất kì cô gái nào tới gần người đàn ông của họ, cậu nghĩ, người này nếu như kết hôn thì liệu sẽ có bao nhiêu phụ nữ sụp đổ đây?



Tiếp sau đó, truyền đến tin tức là người đàn ông đó bị một nữ minh tinh sát hại tại chính biệt thự của mình. Cậu còn tưởng đây chính là chuyện nực cười nhất thế gian này, người đàn ông đó không phải loại hình mà mọi phụ nữ đều thích sao, vậy tại sao lại bị giết chết?



Thế nhưng khi đó cậu cũng không hiểu rõ tình yêu là gì, càng không rõ cô gái kia đã yêu một cách điên cuồng tới chừng nào, người đó thật sự đã chết rồi.



Cậu vẫn luôn xem các tác phẩm của người đàn ông, rồi nhìn thế giới từ từ lãng quên đi người đó. Cho dù có là đế vương của cái nghề này, thì cũng bị nhấn chìm trong dòng chảy của thời gian đúng không?



Chờ đến khi cậu tiến vào giới giải trí rồi, lấy nghệ danh là Lạc Viêm Kiềm như bây giờ, cậu mới hiểu được, bộ mặt thật của cái thế giới tưởng chừng tốt đẹp đó, dù cho có thế lực gia tộc hậu thuẫn nhưng những bước đi của cậu vẫn không thể thuận buồm xuôi gió, vậy cái người từng sống là một đế vương kia, phải có bản lĩnh như thế nào mới có thể bước đi trên con đường như vậy?



Nhưng mà cả đời này cậu cũng sẽ không biết được câu trả lời, bởi người kia đã an nghỉ dưới mặt đất, từ từ từng chút một, bị người đời lãng quên.



(*) Hoa Sơn chi tử