Siêu Sao, Tính Cái Gì?
Chương 33 : Chóng mặt vì đói?
Ngày đăng: 05:58 19/04/20
Sau khi xuất viện, việc thu ca khúc cũng rất thuận lợi, giờ gần như chỉ còn lại công việc ở khâu chế tác.
Toàn bộ người trong công ty đều biết Đan Á Đồng là gà đang được công ty dốc toàn lực để lăng xê, thế nên cách đối xử với Đan Á Đồng cũng khách khí hơn nhiều.
Thu xong ca khúc cuối cùng, Đan Á Đồng vừa ngồi xuống thì trợ lý của Đường Nguyễn Khanh bước vào nói gì đó với người phụ trách công tác thu âm Vương Lực Giản. Sau đó lại thấy sắc mặt kỳ lạ của Dương Lực Giản hướng về cậu, trong tay còn cầm một tờ giấy A4.
“Á Đồng, cậu thử hát bài này xem sao.” Vẻ mặt của Dương Lực Giản không tốt lắm, tờ giấy đưa cho Đan Á Đồng rõ ràng là lời một ca khúc.
Đan Á Đồng nhận lấy, thoáng nhìn qua [Quay về]?
Bài hát này trong 4 năm qua cũng từng có người dưới trướng Thiên Quan cover lại, nhưng sau đó phải nhận làn sóng chỉ trích dữ dội từphía công chúng. Mặc dù bài này thuộc bản quyền của công ty Thiên Quan, nhưng nó lại được xem là một trong những tác phẩm tiêu biểu của Cảnh An Tước. Bây giờ Đường Nguyễn Khanh muốn cậu cover bài hát này, chẳng lẽ không sợ cậu gặp phiền toái à?
Hơn nữa, mới bước vào nghề, việc bắt chước các tiền bối cho dù có thành công thì sau này cũng rất khó thoát khỏi cái bóng của nghệ sĩ đi trước. Bây giờ Thiên Quan chi rất nhiều tiền như vậy chẳng lẽ chỉ vì muốn tạo một bản sao?
Sắc mặt Lộ Phàm ở cạnh đấy cũng không tốt lắm. Làm người đại diện, anh đương nhiên hiểu rõ mặt lợi và hại của chuyện này. Khẽ cau mày, anh đến gần viên trợ lý của Tổng giám đốc “Trợ lý Trương, bài hát này nhất định phải đưa vào album mới của Á Đồng à?”
Trương Phong gật đầu, hắn nhìn người không rõ đang vui hay buồn ngồi ở sofa “Tổng giám đốc nói, bài này nhất định phải hát thật hay vào.”
Đan Á Đồng đứng dậy, đẩy cửa phòng thu âm ra, cậu để lại tờ giấy A4 trên ghế sofa.
Dương Lực Giản nhìn tờ giấy trắng trên ghế sofa, lại nhìn sang chàng trai đã đeo xong headphones, quay ra sau ra hiệu tay cho nhân viên trong phòng thu.
Bên ngoài, Đường Nguyễn Khanh qua cánh cửa kính thu âm nhìn chàng trai gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, đôi mắt đen lóe lên chút ánh sáng.
Tiếng hát của chàng trai mang đến cảm giác bị tổn thương cùng sự hoài niệm, giống như có một con người đứng dưới dưới trăng ôm ấp nỗi cô đơn, nhớ lại quãng thời gian tuổi trẻ, muốn được quay trở lại, nhưng không thể tìm thấy một lối thoát.
Trong tiếng ca của Cảnh An Tước diễn giải ra những thăng trầm của thời còn trẻ, thì thiếu niên này giải thích nó thành sự hoài niệm. Dù là hai cảm xúc hoàn toàn khác nhau, nhưng lại đều đi sâu và tâm trí người nghe.
Đan Á Đồng cảm giác bản thân bị hạ đường huyết có vẻ khá nghiêm trọng, nụ cười trên mặt cũng có chút cứng ngắc “Vâng.”
“Đã trễ vậy mà cậu còn chưa dùng bữa tối. Tôi mời cậu đi ăn cơm.” Tiếu Kỳ Thậm dường như nhận ra sự thiếu kiên nhẫn của chàng trai, rất lanh trí chuyển chủ đề “Đi thôi.”
Đan Á Đồng cũng không từ chối, gật đâu đi theo Tiếu Kỳ Thậm vào thang máy “Em muốn ăn đồ Trung Quốc, không cần đi ăn món Pháp, cũng như món Ý đâu.”
“Ừ.” Thấy đối phương quả thực đói bụng lắm rồi, Tiếu Kỳ Thậm cười nói “Tôi biết một quán đồ ăn Trung Quốc khá gần đây, ở đó nấu ngon lắm. Với chủ của nó cũng là người trong giới, nên khỏi lo đám săn ảnh.”
Đan Á Đồng hữu khí vô lực nghĩ, Tiếu Kỳ Thậm hắn mới phải là người cần lo lắng mấy tay săn ảnh chứ.
Dương Quân đứng yên tại chỗ nhìn cửa thang máy bị đóng lại, lẩm bẩm nói “Đúng là bộ dạng bị tiềm mà.[1]”
“Anh đứng đây làm gì, Á Đồng đâu?” Lộ Phàm vẫn thường không hài lòng với tay trợ lý này của Á Đồng, nay thấy dáng vẻ hắn vậy khiến anh càng không thích nổi.
“Á Đồng à?” Dương Quân lấy lại tinh thần “Tiếu đại thần đưa cậu ta đi rồi.”
Lộ Phàm ánh mắt khẽ thay đổi, trầm ngâm thật lâu “Biết rồi, anh có thể về nhà rồi.”
Đường Nguyễn Khanh đưa ra kế hoạch tập trung bồi dưỡng, Lâm Vũ Hân tự hạ thấp giá trị bản thân đảm nhiệm vai chính trong MV, Tiếu Kỳ Thậm rất quan tâm tới Đan Á Đồng, hết thảy chuyện này, chẳng lẽ chỉ vì Đan Á Đồng có tài năng trời cho?
[i] Ở đây ý của Á Đồng là lỗi thời, ta là giữ nguyên chữ OUT của TG. Còn câu trên ý là người nổi tiếng thường ko sẵn lòng giúp đàn em chưa nổi tiếng, tại đâu giúp họ nổi tiếng hơn đâu.
[ii] Nguyên văn投懷送抱: ngả ngớn dựa vào lòng người ta để làm người ta vui vẻ í. ;;) anh Tiếu thật khó đỡ.
[iii] Lại là chữ潛: hàm nghĩa xấu (ý nói về mối quan hệ không trong sáng giữa bạn Đồng với anh Tiếu nhà chúng ta. Thực chất nó có nghĩa là: lặn, che giấu, giấu. Ta chưa nghĩ ra được chữ nào biểu hiện được đầy đủ ý của từ này.