Siêu Sao, Tính Cái Gì?
Chương 44 :
Ngày đăng: 05:58 19/04/20
Lần đầu tiên y gặp được người kia là hai ngày sau khi y vào Thiên Quan. Khi đó y chưa phải là tổng giám đốc của Thiên Quan như bây giờ, mà mới chỉ là quản lý của một bộ phận trong công ty mà thôi.
Y nhớ rõ ngày đó thời tiết không tốt lắm, trời âm u như muốn đổ mưa, y đi trên hành lang, nhìn bầu trời bao la mênh mông một màu xám qua tấm kính, tâm trạng cũng không rõ lí do tự dưng kém đi.
Ớ phía bên kia hành lang, có một nhóm người vội vàng đi tới, trong đó có một người nam đeo kính đang đỡ một người nam khác mặc bộ vest màu trắng, bởi người mặc vest trắng đang nghiêng đầu, nên y không nhìn rõ được mặt của người đó.
“An tước, anh làm sao thế?” Người thanh niên đeo kính có vẻ khẩn trương, mà những người đứng xung quanh đó trên mặt cũng không dấu được vẻ lo lắng.
Lúc nhóm người đi gần tới chỗ y, thì người mặc vest trắng kia dường như không chịu nổi nữa, đột nhiên mềm oặt rồi té xuống, thanh niên đeo mắt kính nhất thời không giữ chặt người kia, mắt nhìn người kia ngã ngược ra đằng sau.
Đôi khi, động tác của con người luôn nhanh hơn bộ não của họ, chỉ đến khi y đem người kia ôm vào trong lòng, thì y mới thật sự tin tưởng những lời này.
Người trước mặt dù có chút nhợt nhạt, nhưng vẫn rất đẹp. Mặc dù y đã gặp qua không biết bao nhiêu nam thanh nữ tú, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, người này sở hữu một gương mặt khiến bao thằng đàn ông khác phải ghen tị với.
Tuy chỉ là viên quản lý của một bộ phận, nhưng thanh niên đeo kính dường như biết rõ y là người thừa kế của Đường gia, nên vội vàng giải thích “An Tước đã quay phim suốt ba ngày nay, chưa được nghỉ ngơi chút nào, vừa mới về công ty thì liền té xỉu, chúng tôi chuẩn bị đưa anh ấy đi nghỉ ngơi.”
“À, vậy mọi người tranh thủ đưa anh ấy đi đi.” Y chuyển người nọ sang cho người thanh niên “Tôi đi trước một bước.”
Thấy nhóm người đầy lo lắng đã đi xa, y khẽ nhíu mày, hóa ra là nghệ sĩ của công ty, hèn chi trông đẹp như thế, nhìn qua thì có lẽ là diễn viên hạng 1, nếu không sao lại có nhiều người đi theo thế.
Trở lại văn phòng giải quyết một số giấy tờ không quan trọng lắm, sau đó bắt đầu mở ra tư liệu của một vài nghệ sĩ của Thiên Quan, vì tương lai là tổng giám đốc của Thiên Quan nên ít nhiều y cũng phải biết rõ dưới trướng mình có những nghệ sĩ nào, đặc điểm của bọn họ ra sao.
Xem hết một loạt nghệ sĩ hạng 1, cũng không thấy người kia ở trong đó, cố tình lật tiếp tư liệu một số nghệ sĩ hạng 2, cũng như vậy không thấy.
Kỳ lạ thật, y nhíu mày, ngay cả nghệ sĩ hạng 2 cũng không phải, vậy sao có thể gây huyên náo như thế chứ.
“Rầm!” Một âm thanh vô cùng chói tai truyền vào, bên ngoài phòng làm việc của y là phòng chung, ngồi ở trong những phòng làm việc nhỏ là mười người nhân viên bình thường, y cau mày lại, khả năng cách âm của văn phòng này hình như không tốt lắm.
“Cô nói anh ấy té xỉu hả?” Một cô gái la lên, mang theo sự kinh hoảng. Sau đó là tiếng nhiều người lo lắng nhao nhao lên hỏi thăm, trong đó còn có cả một vài giọng nam nữa.
Y gấp lại cuốn tài liệu trong tay, tố chất tâm lý của những nhân viên này hình như còn cần phải được cải thiện. Về người mà bọn họ nhắc tới, chắc là người đã té xỉu hồi sáng nay, người đó gọi là gì, y nghĩ kĩ lại nhưng vẫn không tài nào nhớ ra người thanh niên đeo kính đã gọi anh ta là gì.
Buổi chiều, bị ba gọi vào văn phòng tổng giám đốc, lúc y gõ cửa đi vào thì gặp được người đàn ông buổi sáng.
Gương mặt người đàn ông vẫn còn có chút nhợt nhạt, trên mặt mang theo nụ cười mỉm, dáng ngồi của người nọ vô cùng sang trọng và lịch lãm trên sofa. Khi nhìn thấy y bước vào, người nọ rất lịch sự mà cười và gật đầu với y, sau đó cũng không biểu lộ thêm cảm xúc gì khác.
“Ba.” Y đi đến cạnh bàn làm việc, khóe mắt liếc khẽ qua mặt của người đàn ông kia, lúc này người ấy vẫn chỉ nhẹ nhàng mỉm cười như cũ.
Ba của y bước ra khỏi bàn làm việc, đến cạnh y vỗ vỗ lên vai của y, cười hiền từ “Nguyễn Khanh, ba giới thiệu cho con, vị này chính là quân át chủ bài của Thiên Quan chúng ta, Cảnh An Tước, trong giới giải trí đều gọi cậu ấy là Cảnh Thiên vương.”
“Hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư, đừng đùa như vậy, anh gọi Cảnh An Tước tới đây, tôi vừa mới tìm thấy một kịch bản hay lắm, gọi anh ta đến nhận vai đi…”
“Tổng giám đốc, An Tước đã chết rồi, anh hiểu không?” Tạ Huân lặp lại lần nữa, chỉ là nhìn ánh mắt của hắn rõ ràng so với lúc nãy càng khủng hoảng hơn.
“Tạ Huân, hôm nay tâm trạng tôi không tốt, không giỡn với anh nữa, đợi Cảnh An Tước trở lại, anh gọi anh ta đến gặp tôi.” y giận tái mặt “Tôi về văn phòng trước.”
“Tổng giám đốc…” Môi Tạ Huân run rẩy “Anh… Làm sao vậy?”
Y mới phát hiện, lòng bàn tay của mình đã bị móng tay bấm vào đến chảy máu, nhưng, vì sao lại không thấy đau nhức?
“Không có việc gì.” Y kéo khóe miệng lên cười cười “Anh gọi Lộ Phàm tới đi, tôi muốn thảo luận về vai diễn của Cảnh An Tước.”
“Tổng giám đốc…” Sự khủng hoảng trên mặt Tạ Huân càng lúc càng rõ ràng, dường như cũng sắp muốn ngã tới nơi, giọng nói run rẩy nhưng mang theo sự cẩn thận “Lộ Phàm… Lộ Phàm tại linh đường.”
“Ồ, Cảnh An Tước hôm nay đóng vai đã chết à?” Y gật nhẹ đầu, đột nhiên không muốn nghe nữa “Tôi hiểu rồi, tôi về văn phòng đã…”
“Tổng giám đốc, đó không phải diễn, An Tước… Thật sự đã chết rồi.”
Chết? Y sững sờ quay đầu, nhìn xem dãy hành lang, Cảnh An Tước đang mặc vest trắng đứng đó đang ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Anh nói đùa gì thế, anh ấy không phải ở đó sao?” Y chỉ ra hành lang, y thậm chí còn thấy người đó quay đầu lại mỉm cười với y “Anh lần sau muốn nói giỡn thì chính chủ phải không ở đây mới được nhé.”
Tạ Huân cứng ngắc nhìn lại, không một bóng người, rồi quay đầu lại nhìn vị tổng giám đốc trước giờ được gọi là hồ ly, trong nội tâm có một loại suy đoán ngày càng rõ.
“Cảnh An Tước, bọn họ đều đùa là anh đã chết, anh có ý kiến gì không!” Y đi ra ngoài, trên hành lang người ấy đã biến mất, trên hành lang cái gì cũng không có, không có những nhân viên ngày thường lui tới, không có âm thanh, cái gì cũng không có.
“Này, anh sắp là người đàn ông 30 tuổi rồi đấy, đừng chơi trốn tìm nha?” Y cười hỏi, giọng nói tại nơi trống trải vang lên, thậm chí có lỗi giác đã run lên.
Y quay đầu nhìn Tạ Huân sắc mặt đã trắng bệch “Anh nói xem, anh ấy có thể nào đã nghe được lời nói giỡn của anh không. Tôi cho anh biết, kì thật người kia rất xấu bụng, anh nhất định sẽ bị anh ấy trả thù.”
“Tổng giám đốc, anh tỉnh lại đi, An Tước… An Tước, đã mất, di thể của anh ấy còn đang ở trong linh đường, anh ấy đã mất!” Tạ Huân gần như là gào ra những lời này.
Y không thích nghe những lời này, chẳng vui chút nào, một chút thú vị cũng không có, y không thèm nhìn Tạ Huân nữa, cứ vậy mà xoay người rời đi.
Người ấy không chết, không có chết, đùa gì kì vậy? Nói đùa gì vậy?
Tạ Huân nhìn Đường Nguyễn Khanh chạy càng lúc càng xa, giật mình ngồi bệt trên mặt đất, hắn run rẩy lấy điện thoại di động ra “Lộ… Lộ Phàm, tổng giám đốc lạ lắm, anh ta…” Hắn không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung nữa, dừng một chút, mới nói “Anh ta giống như điên rồi.”