Siêu Sao, Tính Cái Gì?
Chương 56 : Bữa tiệc kỉ niệm
Ngày đăng: 05:58 19/04/20
Đan Á Đồng lờ đi mặc Tiếu Trình Ngự thích đối xử thế nào cũng được, cậu cứ một bên hoàn thành các yêu cầu của đạo diễn một cách hoàn hảo, một bên cùng các nhân viên tại trường quay gây dựng mối quan hệ tốt đẹp.
Mà chụp cái này cả ngày, Tiếu Trình Ngự cũng chưa một lần tới gặp câu gây phiền phức, cũng không có làm bức tượng mặt lạnh tại trường quay. Việc này là tâm trạng cậu tốt hơn hắn, tốc độ chụp tự nhiên cũng nhanh lên.
Năm giờ chiều, Lộ Phàm đưa cậu đến một shop thời trang cao cấp, chọn xong quần áo, tút tát tốt ngoại hình, mới từ từ bước lên xe.
Bữa tiệc kỉ niệm này cũng không phải lễ trao giải thưởng gì, nhưng so ra có khi còn quan trọng hơn mấy buổi phát giải lộn xộn đó.
Cảnh An Tước khi còn sống là một siêu sao, được chú ý vốn đã chẳng phải là việc cần bàn cãi, cộng thêm Thiên Quan lần này tổ chức rình rang, giới truyền thông toàn cầu đều đến tiến hành đưa tin. Nên các nghệ sĩ đến tham dự bữa tiệc đương nhiên phải càng chú ý hơn về trang phục, ngoại hình của mình.
Bữa tiệc kỷ niệm được tổ chức tại nhà hát nổi tiếng nhất, Đan Á Đồng còn chưa bước xuống xe, đã nghe được tiếng đèn chớp tắt vang lên không ngớt, còn có ánh đèn flash loang loáng hiện lên.
Trước lúc bữa tiệc bắt đầu, các đơn vị truyền thông đều đã vây quanh lối vào, chằng chịt lúc nhúc một đám người đứng hai bên tấm thảm. Còn một số fan của Cảnh An Tước, trong nước và quốc tế đều có, trong tay mỗi người đều giơ lên những tấm hình của Cảnh An Tước khi còn sống, một số người vì quá xúc động mà nước mắt đã rơi đầy mặt.
Lúc Đan Á Đồng xuống xe, đèn flash lóe lên liên tục thiếu chút nữa khiến cậu muốn mù mắt. Trong trường hợp như bây giờ, cậu đương nhiên sẽ không lộ ra nụ cười hoàn mỹ như mọi khi, mà chỉ cúi đầu, không quan tâm đến đám phóng viên bên cạnh, vội vàng bước vào trong hội trường.
Bây giờ, thật không biết là đã có bao nhiêu nhà đài tiến hành phát sóng trực tiếp chương trình nữa. Mà cho dù như thế, đây cũng không phải là một sự kiện khuyến khích những các nhà đài làm vậy.
Lộ Phàm là người đại diện hàng đầu, đương nhiên cũng hiểu được, một bên ngăn các phóng viên đặt câu hỏi, một bên đắn đo đúng mực, để không đến mức mích lòng với đám người này.
Nói chung thì, bầu không khí tại đây đang vô cùng nóng, chính vì thế mà thiếu đi một việc, đó chính là cảm giác bi thương khi tế người đã chết. Nhưng mà báo đài vốn chỉ cần mấy chuyện như thế này, chứ có mấy người thực sự là nhớ tới người đã chết bốn năm trước.
Đan Á Đồng trước lúc vào hội trường, quay đầu lại nhìn mấy phóng viên đang lộ vẻ vui mừng, còn một số nghệ sĩ đang đứng tại chỗ để phóng viên chụp ảnh, phì cười một tiếng, rồi bước vào cổng chính.
“Ý của cậu là tôi kêu mấy người khác làm bữa tiệc tối kỉ niệm này trái lại lại làm cho An Tước không an lòng sao?” Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Đường Nguyễn Khanh đẩy cửa tiến vào, sắc mặt vô cùng khó coi, dường như là tâm ý của mình bị người quẳng đi, nên mang theo cơn giận dữ khó kiềm nén.
Tình huống thật bất ngờ, Đan Á Đồng thật không ngờ Đường Nguyễn Khanh lúc này lại ở gần đây. Cậu bất giác nhíu mày, bản thân sao lại không cẩn thận như vậy, hay là cậu đã quen nói kiểu câu này trước Tiếu Kỳ Thậm rồi?
Thói quen này là từ khi nào mà ra, đây là chuyện không tốt chút nào.
Gặp Đan Á Đồng không nói lời nào, Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười nói “Anh họ, đằng trước bận thế sao lại qua chỗ này rồi?”
Đường Nguyễn Khanh đảo mắt nhìn hắn một cái “Nếu tôi không đến, sao biết được hóa ra trong mắt Đan Á Đồng bữa tiệc của tôi hóa ra là làm điều thừa chứ.”
Đan Á Đồng như cũ không nói, cậu nhìn rõ Tiếu Kỳ Thậm đang đứng trước che chở cho mình, chậm rãi nói “Tổng giám đốc, chính anh cảm thấy thế nào?” Cậu nhìn chằm chằm đối phương “Có ý nghĩa hay không đâu phải do người khác nói, mà phải là suy nghĩ của chính anh chứ. Đó chỉ là cái nhìn của tôi, anh cần gì phải cầu người khác có cách nghĩ giống mình.”
Nói xong, cậu gật đầu chào Đường Nguyễn Khanh vẻ mặt vẫn khó coi như trước, đi tới cửa thì xoay người lại nói “Tiếu ca, chúng ta nên lên sân khấu thôi.”
“Ừ.” Tiếu Kỳ Thậm không chút do dự đi theo.
Mắt Đan Á Đồng lóe sáng. Lúc này, người thông minh thì không thể nào đi cùng cậu được. Mà Tiếu Kỳ Thậm vốn là người thông minh, cậu gọi Tiếu Kỳ Thậm như vậy, chẳng qua là muốn nhìn xem Tiếu Kỳ Thậm đối với cậu có phải là tốt thật sự hay không.
Tỏ vẻ tốt ở những việc lớn thì ai cũng có thể làm được, nhưng những chi tiết nhỏ thì không phải chỉ dựa vào hành động để biểu hiện ra ngoài.
Nhìn người đàn ông đẹp trai đi bên cạnh mình, Đan Á Đồng lần đầu tiên cảm thấy, có lẽ người này đối tốt với chính mình thật sự không có mục đích.