Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Chương 62 : Trái tim hồ Ly rất hẹp hòi

Ngày đăng: 05:58 19/04/20


Sau khi Đan Á Đồng hóa trang xong thì chỉ còn 20 phút nữa là bắt đầu quay, ba người cùng tới hiện trường tranh thủ tập chút lời thoại.



Lạc Viêm Kiềm và Tiếu Kỳ Thậm không sai một chữ nào trong câu thoại, còn Đan Á Đồng tuy thỉnh thoảng sửa lại một hai chữ, nhưng nhìn chung là không ảnh hưởng gì đến hiệu quả lúc quay phim.



Bà chị biên kịch họ Liêu đang ngồi ở ghế bên cạnh đạo diễn Lý, lấy cái lý do mỹ miều là quan sát quá trình, nhưng tất cả mọi người ở đây đều thấy trong mắt chị này có thứ ánh sáng kì dị, làm cho lòng người không khỏi bỡ ngỡ. Cái này hoàn toàn là ánh mắt của sói nhìn cừu nhỏ nha.



Lý Nam nghi hoặc nhìn cô gái đang kích động đến phát run bên cạnh, đốt một điếu thuốc, gãi gãi cái đầu tóc đã vốn rối mù, cầm cái loa phóng thanh nói to lên “Tốt lắm, mỗi người đều có vị trí và nhiệm vụ riêng, tổ thiết kế, tổ ánh sáng, cameraman.”



Bốn camera đồng thời cùng mở máy lên.



“Trường thứ hai mươi ba, cảnh thứ nhất, ba, hai, một, Action!”



Đây là một khách *** khách vào tấp nập, tầng dưới vô cùng náo nhiệt hoàn toàn đối lập với tầng hai yên tĩnh, một nam tử áo trắng tay nâng chén rượu, nhẹ uống một hớp rồi nở nụ cười ôn hòa. Nếu có người đi qua, nhất định sẽ phải khen một tiếng, hảo một nam nhân tao nhã như ngọc.



“Mọi người đều nói uống rượu này rồi thì thần tiên cũng không muốn làm nữa.” Bạch y nam tử mỉm cười, nhưng là lộ lên chút cảm giác không cho lời đó là đúng “Quả nhiên là khoa trương.”



Nói xong, hắn cười cười, tựa hồ nhớ tới người nào đó “Ngược lại rượu của người nam nhân gọi Phong Vô kia mới là thượng phẩm.”



Có lẽ đúng là duyên phận, gần như ngay lúc hắn nghĩ về nam nhân kia như vậy, trên đường phố dưới lầu liền thấy hai người đi tới, một người hồng y, một người lục y.



Nam tử mặc áo đỏ dường như phát giác ra tầm mắt của hắn, ngẩng đầu nhìn lên lầu, vẻ mặt trêu chọc “Ơ, lại là ngươi?” Cái cằm trơn bóng giơ lên, nhưng chỉ một động tác như vậy, cũng lộ ra một cảm giác mị hoặc của hồ ly khó nói nên lời, vũ mị nhưng không hề mị tục.



Thiếu niên lục y đứng cạnh nhìn cậu có chút xuất thần, cực lực muốn áp chế tình yêu say đắm trong lòng, thống khổ và hạnh phúc. Loại say mê nhưng phức tạp này trong mắt thiếu niên cuối cùng hóa thành sự ẩn nhẫn, khi cậu ngẩng đầu lên nhìn bạch y nam tử, ánh mắt trở nên tối lại.




Phim hay đã mở màn, Lạc Viêm Kiềm cậu cũng không thể lại thua Tiếu Kỳ Thậm được.



“Trường thứ hai mươi ba, cảnh thứ hai, ba, hai, một, Action!”



Thiên Trần nhìn thấy Phong Vô đương nhiên là vui mừng. Hắn đặt chén rượu xuống, phi thân từ lầu hai xuống dưới, dáng người bay xuống rất nhẹ nhàng, áo bào bạch sắc trong không trung bay lên, giống như vị tiên từ trên thiên ngoại hạ trần, làm cho người khác không dám tiết khinh.



“Ta vừa mới nghĩ đến rượu của ngươi, lại không ngờ được gặp được ngươi ở đây. Cái này có phải gọi là duyên phận không?” Thiên Trần lúc nói chuyện luôn rất ôn hòa, không giống với vẻ dịu dàng của trúc yêu. Vẻ ôn hòa của hắn mang theo sự xa cách không nhiễm trần.



Phong Vô cũng không thích loại cảm giác này, y mở cây quạt của mình ra, phe phẩy nói “Rượu của ta cũng không phải là muốn uống liền đến uống. Duyên phận là cái gì chứ, có thể uống rượu, nào có chuyện dễ dàng như vậy?”



Thiên Trần nghe thấy lời không chút khách khí thế, vẫn là cười ôn hòa không nói gì.



Trúc yêu nhíu mày, ngữ khí thanh nhã nói “Vô, vị công tử này cũng chỉ là thích rượu của ngươi thôi.” Người này chính là thích uống rượu của ngươi, cho nên mới quấn quít lấy ngươi.



“Nhiều người yêu mến rượu của ta lắm, hắn tính cái gì?” Phong Vô khép lại cây quạt “Trúc, chúng ta đi thôi.”



Thiên Trần tuy cười, nhưng là tiếu dung đã mang lên một tia thất lạc. Hắn không rõ lần trước thiếu niên còn cười đến xán lạn với mình, như thế nào đột nhiên lại đối với hắn lãnh đạm như vậy. Ngữ khí của hắn lộ ra sự cô đơn ngay cả bản thân cũng không phát giác “Ngươi gọi… Vô sao?”



Camera gần hơn, quay đặc tả con ngươi màu đen Thiên Trần đang run rẩy và thất lạc.



“Tốt, cut!” Lý Nam cảm thấy quá hài lòng với quay phim như vậy, hài lòng đến độ làm cho hắn có chút bị đè nén, đến lý do để hắn có thể mắng chửi người cũng đều không có, đời người thật sự là cô độc như tuyết a.