Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Chương 64 : Lúc tiến hành quay cảnh hôn

Ngày đăng: 05:58 19/04/20


Quay xong cảnh của Tiếu Kỳ Thậm và Vệ Mính thì cũng đã đến gần trưa, Lý Nam đành miễn cưỡng chấp nhận cảnh quay đó. Quay đầu lại thì thấy nam diễn viên đóng cảnh cuối đã ôm kịch bản ngủ ở trên ghế.



Hắn lại nhìn sang Liêu Nhiễm vừa nãy cùng Đan Á Đồng đi đâu đó giờ lộ vẻ có chút mất mát, hai người này đã xảy ra chuyện gì?



Hai vị, một thì đang ngủ, một đang ngồi trong góc ai thán, Lý Nam lắc đầu, giới trẻ bây giờ với hắn khi xưa khác nhiều quá.



Muốn lay tỉnh Đan Á Đồng nhưng nghĩ đến vừa rồi người nào đó khi bị đánh thức đã nói lời kinh hãi như thế nào, thế là Lý Nam cảm thấy hay chuyện này giao cho người quen thân cậu thì tốt hơn. Hắn nhìn sang Lạc Viêm Kiềm đang đọc kịch bản cách đó mười mét, nhìn nhìn lại thì thấy Tiếu Đại Thiên vương đang đi tới hướng này, Lý Nam nới lỏng một ngụm khí, là cậu ta.



Tiếu Kỳ Thậm nhận ra ý nài nỉ trong mắt Lý Nam, cảm thấy có chút buồn cười. Không ngờ là đạo diễn đại tài họ Lý này lại có chỗ kiêng kị Đan Á Đồng, vì… Trong nụ cười của hắn mang theo suy nghĩ sâu xa, là vì Đan Á Đồng vô thức kêu lên cái tên hiệu kia sao?



Đi đến cạnh người còn đang say ngủ, hắn cười tủm tỉm thò một ngón tay ra chọt chọt gò má trắng nõn của đối phương, xúc cảm tốt lắm, lại chọt chọt.



Một bàn tay trắng ngần tóm lấy ngón tay của hắn, Đan Á Đồng mở mắt ra, trong mắt mang theo một tia mông lung lúc vừa tỉnh ngủ “Anh làm gì thế?”



Ngón tay của mình bị cầm, hắn không có ý muốn rút ra, ngược lại còn cười càng thêm xán lạn, tay kia của Tiếu Kỳ Thậm vỗ vỗ lên đầu Đan Á Đồng “Nhanh lên một chút, chuẩn bị quay phim rồi kìa.”



Đan Á Đồng tự buông ngón tay Tiếu Kỳ Thậm ra, ngồi dậy, ngáp một cái “Lập tức thì tốt rồi.”



Thấy Đan Á Đồng tỉnh lại, chuyên viên trang điểm lập tức chạy tới make up lại cho Đan Á Đồng. Đan Á Đồng ngồi thành tượng để nhân viên “tác nghiệp”



Sau khi trang điểm xong, sửa sang lại phục trang trên người, Đan Á Đồng và Tiếu Kỳ Thậm đi vào nơi quay phim ở trong phòng. Một tòa bạch ngọc rất đẹp dựng bên cạnh hồ nước, bốn phía hồ được bao quanh bởi những bệ ngọc như một hòn bảo thạch, tấm bình phong bằng ngọc như một bức tường chắn, cánh cửa gỗ trạm trổ hoa văn hé mở một nữa, lụa trắng mỏng tung bay, thỉnh thoảng lại có thêm vài cánh đào phấp phới rơi vào trong hồ nước trong suốt mang theo cảm giác diễm lệ. Nhưng nhất định phải bỏ qua cảnh nhân viên tổ đạo cụ đang nấp sau cánh cửa tung hoa đào lên, và cũng phải quên đi cái buốt giá của dòng nước trong hồ.



Tình cảnh này nếu như không biết trước phải quay cảnh gì, thì nhất định có thể chạy ra ngoài chết ngất ngay lập tức. Đương nhiên, đây không phải cảnh XXOO gì rồi, mà là cảnh hôn môi, hơn nữa lại cực kỳ ái muội, nếu không biết chừng mực thì thành ra dung tục hoặc làm ra vẻ.




Đan Á Đồng sau khi tắm xong bằng nước ấm mới có cảm giác mình sống lại. Cậu thay một bộ quần áo sạch sẽ, ra khỏi phòng lau tóc.



Nơi cửa ra vào, Tiếu Kỳ Thậm đã đợi sẵn đó. Tiếu Kỳ Thậm thấy sắc mặt Đan Á Đồng vốn hay tái nhợt giờ vì tắm mà lộ ra chút hồng hào, trong lòng mặc niệm N lần mình không phải sắc lang xong mới dám đến gần cậu “Buổi tối đạo diễn Lý nói cùng đi ca hát, uống rượu đấy. Em đi không?” Nói xong, liền giật lấy cái khăn trong tay Đan Á Đồng, kéo cậu ra ngồi ở cái sofa cách đó không xa, sau đó giúp cậu lau khô tóc.



Đan Á Đồng ngáp một cái, để mặc Tiếu Kỳ Thậm lau khô tóc cho mình “Sao có thể không đi được, tất cả đều là người trong cùng đoàn làm phim mà…” Nói xong, lại ngáp một cái.



Tiếu Đại Thiên vương thấy thế rất chu đáo đem đầu người nào đó đã có chút mơ hồ đặt trên đùi mình, một bên nói khẽ “Nếu mệt quá thì nghỉ một lúc đi. Đến lúc đó anh sẽ kêu em dậy.”



“Ừ…” Đan Á Đồng thanh âm mơ mơ màng màng, hiển nhiên đã rất không thanh tỉnh. Thân thể Đan Á Đồng rất gầy yếu, hồi nãy lại phải ngâm nước lạnh vốn là chuyện xương cốt không thể chịu được. Đan Á Đồng trước khi ngủ lại một lần nữa lên quyết tâm phải rèn luyện thân thể.



Chỉ một lúc, người trên đùi đã hô hấp vững vàng, rõ ràng là đang ngủ, Tiếu Đại Thiên vương cười rất thỏa mãn. Có lẽ cả đời này hắn cũng sẽ không có giây phút nào mà tình cảm đơn thuần như hiện tại, nhưng như vậy thôi cũng đủ khiến hắn cảm thấy hạnh phúc.



Ngoài cửa sổ, một thiếu niên nhìn hai người dựa sát vào nhau trên sofa, trầm mặc rời đi.



Một góc khác, đồng chí trợ lý vừa đi lấy thuốc về, nhìn hai người trong lòng cảm thán, hóa ra trong lúc mình rời đi đã làm cho hai người này theo quy tắc ngầm bay lên đến tình trạng JQ lẫn nhau rồi sao?



Chú thích:



Tư Mã Chiêu chi tâm:



Ý của câu thành ngữ này là chỉ dụng ý của Tư Mã Chiêu ai nấy đều biết.