Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Chương 67 : Sáng tỏ

Ngày đăng: 05:58 19/04/20


Trong lòng Tiếu Kỳ Thậm cảm thấy thấp thỏm, hắn không biết việc mình hôn Á Đồng sẽ làm cậu nghĩ thế nào. Tuy rằng cả tối Đan Á Đồng biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng lại làm hắn không khỏi có cảm giác đó là quá mức bình tĩnh.



Dẫn theo hai trợ lý đến sân bay, Lạc Viêm Kiềm và Liêu Nhiễm đã đến, còn Đan Á Đồng thì chưa tới, lòng hắn càng lúc càng không an ổn.



“Này.” Liêu Nhiễm gỡ mắt kính xuống, cười duyên.



“Chị Liêu.” Tiếu Kỳ Thậm ánh mắt đảo qua một vòng “Đạo diễn Lý bọn họ đâu rồi?”



“A, đạo diễn Lý cùng người bên tổ quay phim đã đi trước từ sáng sớm rồi, nói là phải chuẩn bị một chút, tôi và các cậu thì cùng chung một tổ.” Liêu Nhiễm tâm tình rất tốt nói “Những diễn viên phụ khác thì buổi chiều mới đến.”



“Hóa ra là vậy.” Tiếu Kỳ Thậm liếc Lạc Viêm Kiềm nãy giờ vẫn im lặng, người này nhiều nhất xem như vai nam thứ, khi nào thì thành diễn viên chính vậy?



Hạ Tây Xuyên phát hiện ra tầm mắt của Tiếu Kỳ Thậm, xem ra Tiếu Thiên vương này quả thật là có tình cảm không đơn giản với Đan Á Đồng như mình nghĩ.



“Hóa ra cậu Lạc cũng đến, vừa rồi không thấy được cậu, thật ngại quá.” Tiếu Kỳ Thậm cười tủm tỉm nói, một chút cũng không thấy ẩn ý trong lời này của mình dễ dàng bị người khác nhận ra.



“A, nghe đồn nói anh Tiếu có con mắt mê người, chẳng lẽ là bởi vì thị lực không tốt mà ra?” Lạc Viêm Kiềm đối Tiếu Kỳ Thậm nói chuyện chưa bao giờ khách khí.



“Hai người thích đóng vai kẻ thù lắm à?” Đằng sau hai người vang lên một giọng nói bình thản, xem ra người tới đã nghe được toàn bộ đoạn đối thoại của hai người bọn họ.



“Á Đồng.” Tiếu Đại Thiên vương vừa thấy người đến, dáng vẻ phóng túng ngạo mạn ban nãy một điểm cũng không còn, mỉm cười hỏi “Mọi thứ chuẩn bị đủ chưa? Sáng nay ăn sáng chưa, đêm qua…” Ý cuối của hắn vốn là muốn hỏi Đan Á Đồng đêm qua ngủ ngon không, kết quả lại nhớ tới cái màn bản thân vì kìm lòng không đặng mà hôn người ta, vội ho một tiếng, không biết nên nói cái gì cho phải.



Dương Quân nghiến răng trong lòng, nói thế mà cũng nói được, chẳng lẽ bản thân hắn làm trợ lý kém cỏi thế sao? Chuẩn bị đi làm việc đương nhiên không phải ít nha.
“Vất vả như vậy sao?” Dương Quân có chút thất vọng “Ngôi sao điện ảnh còn không bằng ngôi sao ca nhạc, vất vả như vậy.”



Đan Á Đồng nhắm mắt lại dựa vào thành ghế nghỉ ngơi, cậu cảm thấy mình không cần để ý tới người này.



Lạc Viêm Kiềm ngồi bên kia… ngơ ngẩn nhìn Đan Á Đồng, biết Hà Tây Xuyên kéo kéo tay mình thì cậu mới dời tầm mắt đi, rơi lại trên những ngón tay trắng trẻo của chính mình.



Tiếu Kỳ Thậm nói chuyện với nữ biên kịch kì quái kia dường như rất tốt, Đan Á Đồng thì biểu hiện cũng rất bình tĩnh, nhưng chỉ có cậu, trong nội tâm thủy chung mang theo hi vọng xa vời không được người đời cho phép, cùng với nỗi tuyệt vọng biết rõ sẽ không có kết quả.



Trong văn phòng sáng sủa, Đường Nguyễn Khanh đốt một điếu thuốc, nhìn Lộ Phàm ngồi trên ghế sofa “Đan Á Đồng đã đi Vân Nam à?”



Lộ Phàm gật đầu, cầm tập ảnh chụp quảng cáo của Đan Á Đồng đặt lên bàn làm việc trước mắt Đường Nguyễn Khanh “Vâng, cậu ấy và Kỳ Thậm ngồi chung một chuyến bay.”



Đường Nguyễn Khanh nhẹ gật đầu “Anh đi sắp xếp công việc đi.”



Lộ Phàm nhìn y một cái, trầm mặc ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.



Đường Nguyễn Khanh mở túi hồ sơ ra, bên trong là vài tấm hình, trong hình, mỗi mặt của thiếu niên lại làm cho người xem cảm nhận được sự quyến rũ đặc biệt của cậu.



Đan Á Đồng!



Đường Nguyễn Khanh dụi tắt điếu thuốc trong tay, đem tất cả hình bỏ lại vào túi hồ sơ, dựa vào sofa nhắm mắt lại, đồng thời cũng muốn quét đi cảm giác trái tim loạn nhịp vì những tấm hình của thiếu niên.