Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Chương 79 : Scandal và cầu xin tha thứ

Ngày đăng: 05:58 19/04/20


Buổi sáng tỉnh lại ở biệt thự của Tiếu Kỳ Thậm, Đan Á Đồng ôm mền ngồi dậy, gãi gãi cái đầu tóc rối mù của mình, nheo mắt nhìn những tia nắng len lỏi qua các khe màn cửa sổ chiếu vào trong phòng ngủ. Đã trưa thế này rồi sao. Không ai qua gọi quả nhiên là thành ra tình trạng này.



Đằng sau truyền đến tiếng cười cố nén xuống, Đan Á Đồng quay đầu lại nhìn, liền thấy Tiếu Kỳ Thậm đã ăn mặc chỉnh tề, đang cười tươi roi rói ngồi trên sofa sau lưng cậu. Đan Á Đồng chỉ chỉ cánh cửa phòng “Anh vào phòng người khác mà không gõ cửa sao?”



Tiếu Kỳ Thậm cười tít mắt, nói “Anh có gõ cửa đấy chứ, tại Á Đồng không nghe được thôi. Với lúc vào phòng thấy em ngủ ngon quá nên cũng không nỡ đánh thức em dậy. Thế là đành ngồi một góc chờ em tỉnh lại thôi.” Tiếu Kỳ Thậm thật không ngờ Đan Á Đồng vậy mà không hề khóa cửa phòng, hắn chỉ dùng một tay xoay cái tay nắm cửa phòng là cửa mở ra. Cái này chứng minh Đan Á Đồng không hề phòng bị với hắn chăng?



“Giờ thì anh chỉ cần đi thẳng, sau đó đóng cửa lại, rồi quẹo trái xuống lầu. Tôi muốn thay quần áo.” Đan Á Đồng vén mền lên, xỏ chân vào dép lê, cũng chẳng thèm để ý tới Tiếu Kỳ Thậm, cứ thế mà trực tiếp bước vào phòng tắm để rửa mặt. Còn những chuyện khác thì cậu tin tưởng Tiếu Kỳ Thậm đã giúp mình sắp xếp xong rồi. Nghĩ đến đó, động tác đánh răng của Đan Á Đồng dừng lại, tin tưởng…



“Á Đồng, bộ đồ cho em mặc ra ngoài anh đã chuẩn bị xong rồi đấy. Giờ anh xuống lầu chờ em để ăn sáng chung nha.” Tiếng Tiếu Kỳ Thậm truyền qua cửa phòng tắm, hắn hình như thật sự không dám đi vào, chỉ lặp lại một lần nữa “Anh chờ em xuống đấy.”



Nghe tiếng đóng cửa ở bên ngoài, Đan Á Đồng phun bọt kem đánh răng trong miệng ra, ánh mắt lóe sáng lên, trên môi hiện lên một nụ cười khó giải thích được.



Đan Á Đồng chưa bao giờ cho rằng bản thân có cái gì đặc biệt, đặc biệt đến độ làm người khác lại đối tốt mà không toan tính gì. Tiếu Kỳ Thậm thích cậu quả là chuyện bất ngờ. Cậu ban đầu không rõ vì sao Tiếu Kỳ Thậm cứ quanh quẩn bên mình, sau này hiểu ra rồi thì lại cảm thấy có chút buồn cười. Cái loại tình cảm yêu đương này không biết có thể duy trì được bao lâu đây, cái thứ tình cảm hư vô mờ mịt, nhìn không thấy sờ không được, lúc đến thì chẳng có báo hiệu gì, đến khi đi rồi thì cũng là lẳng lặng mà đi mất. Cậu không hiểu tại sao Tiếu Kỳ Thậm lại phải vì thứ ái tình này mà cẩn thận trước mặt cậu như vậy, thậm chí còn mất đi cả dáng vẻ vốn có của anh ta nữa.



Tiếu Kỳ Thậm từ trước tới giờ đều là dịu dàng hay là luôn cười thật tươi, mà chẳng có chút vẻ siêu sao Thiên vương nào trước mặt cậu. Nhưng về sau cậu mới phát hiện ra, anh ta thật ra lại là một kẻ xảo quyệt, cường thế khi đối mặt với người khác. Đôi lúc cậu cũng có cảm giác lo sợ khi bản thân được cưng chiều quá mức. Nhưng rất tiếc là cậu vĩnh viễn sẽ không học cái thứ tình cảm này.



Thay một cái áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác thêm áo gilê, rồi thắt một cái cravat tôn thêm sự trẻ trung dào dạt. Vuốt cái khuyên tai ở tai trái, cậu suy nghĩ một chút rồi tháo nó xuống. Khuyên tai này cũng đã ở trên tai cậu được một thời gian rồi, nhưng giờ đang vận bộ đồ thiếu niên sáng sủa, mà thêm cái khuyên này thì có cảm giác giống học sinh trốn học quá. Mặc nốt cái quần jeans giản dị, cậu xuống lầu vào phòng ăn, các cô giúp việc ở đó đều chào hỏi cậu, sau đó rất nhanh bưng bữa sáng lên.



Đan Á Đồng uống một ngụm sữa, chẳng có chút hào hứng ăn uống nào mà cắn một miếng sandwich. Sau đó chợt nghe thấy một người giúp việc nói là có Tạ Huân và Lộ Phàm tới.




“Đan Á Đồng, tôi xin lỗi cậu.”



Đan Á Đồng dừng bước, cậu quay đầu lại nhìn người đàn bà đang đứng dưới ánh đèn, nét mặt của cô ta tràn đầy vẻ xin lỗi, cũng không còn vẻ dữ tợn kia nữa. Với vẻ bình tĩnh như vậy, thoạt nhìn cô ta cũng xinh đẹp hơn vài phần. Cậu nghiêng đầu “Tôi sẽ đề cập chuyện này với tổng giám đốc Đường.”



Ngụy Tiểu Di khẽ giật mình, cổ họng ngẹn lại “Cảm ơn…” Hai chữ này nói ra, cảm giác như vỡ nát đến cùng cực.



Lần này Đan Á Đồng không quay đầu lại, cậu chỉ khoát khoát tay, tỏ vẻ không cần.



Đôi mắt Ngụy Tiểu Di đã đỏ hoe, cô ta ngẩng đầu lên để nước mắt không thể chảy ra. Rồi đột nhiên cô nở một nụ cười “Rõ ràng là một chàng trai mềm lòng…”



Trong thang máy, Tiếu Kỳ Thậm khẽ liếc về phía Đan Á Đồng, không phải cậu ấy rất ghét người phụ nữ kia sao, vậy sao giờ lại sẵn sàng giúp đỡ cô ta rồi?



“Người từ cô nhi viện ra đều rất sợ nghèo đói. Cô ta làm vậy cũng chỉ vì muốn có được một cuộc sống tốt đẹp hơn, cũng là chuyện thường tình thôi.” Đan Á Đồng nhìn số lầu trên bảng hiển thị, nhìn các con số từng tầng từng tầng một tăng lên, đột nhiên mở miệng nói.



Ba người sau lưng trầm mặc, bọn họ đều nhớ Đan Á Đồng cũng là người bước ra từ nơi đó. Có lẽ loại khốn khổ này bọn họ sẽ không bao giờ hiểu được.



Cửa thang máy mở ra, Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười đi theo bên người Đan Á Đồng. Điều hắn muốn chính là được đứng bên cạnh cậu mà thôi, những chuyện khác đều không liên quan tới hắn.