Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Chương 8 : Cùng chung phòng với ngôi sao

Ngày đăng: 05:57 19/04/20


Thích hay là không thích?



Đan Á Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ “Không biết, có lẽ là không có cảm giác.”



Lạc Viêm Kiềm nghe Á Đồng trả lời như vậy, trong lòng cũng không rõ là thất vọng hay là gì nữa, im lặng lái xe, không hề nói một lời.



Gặp phải đèn đỏ, xe ngừng lại, Đan Á Đồng nghe giọng hát nồng nàn trong xe, hỏi “Cậu thích bài hát của anh ta?”



Đèn giao thông chuyển thành màu xanh, Lạc Viêm Kiềm khởi động xe, chiếc xe từ từ chuyển động, Viêm Kiềm nhìn chằm chằm về phía trước “Thích đi.”



Thấy cậu ta nói mơ hồ, Đan Á Đồng cũng không có hứng thú muốn biết rõ chuyện của người khác, không khí trong xe lần nữa trở nên yên tĩnh.



Lái xe tiến vào khu chung cư (1), Lạc Viêm Kiềm lái xe đậu tại vị trí Đan Á Đồng chỉ, gỡ găng tay ra “Anh không mời tôi vào nhà uống chén trà à?”



Đan Á Đồng mỉm cười, mở cửa xe ra ngoài rồi cúi người xuống nói “Nếu cậu không chê thì vào đi.”



Lạc Viêm Kiềm nhướn mày, đóng cửa xe lại rồi theo Đan Á Đồng đi vào thang máy.



“Anh ở lầu 9 à?” Lạc Viêm Kiềm thấy Đan Á Đồng nhấn số, tay khoanh trước ngực “Một con số tốt.”



“Vậy à?” Đan Á Đồng thu tay lại, dựa lưng vào tường thang máy “Không có cảm giác gì cả.”



Lạc Viêm Kiềm cẩn thận đánh giá người bên cạnh, tóc màu nâu, không không ăn mặc kiểu cách, mà ngược lại, gọn gàng sạch sẽ, đẹp trai, tuy không phải đẹp nhất trong làng giải trí, nhưng cũng đủ để có thể nổi tiếng, chỉ là tại sao lại bị Nguyên Văn chèn ép đến như thế?



Cửa thang máy mở ra, Đan Á Đồng làm tư thế mời, đợi Lạc Viêm Kiềm đi trước, rồi cậu mới bước ra “Quẹo bên phải, cửa đầu tiên chính là nhà của tôi.”



Lạc Viêm Kiềm khoanh tay lại, nói “Tôi đây không phải là đang chờ anh mở cửa ra sao?”



Đan Á Đồng đi tới cạnh cửa, lấy chìa khóa mở cửa ra, sau đó đặt chìa khóa vào ngăn tủ nơi cửa ra vào, đổi dép trong nhà, rồi đưa cho Lạc Viêm Kiềm một đôi dép khác “Cậu thay dép đi. Cứ ngồi tự nhiên.”



Lạc Viêm Kiềm đổi dép xong, vào trong phòng mới phát hiện ra chỗ ở của Đan Á Đồng cũng không lớn lắm, chỉ là một căn nhà nhỏ có hai phòng, thậm chí trên tường cũng không có hình riêng, chuyện này mà nói, với một nghệ sĩ thì đúng là có chút đặc biệt.
Bầu không khí trầm mặc, cơm cũng đã ăn được hơn phân nửa, Lạc Viêm Kiềm nhìn Đan Á Đồng đang yên lặng ăn “Anh quen thân Tiếu Kỳ Thậm à?”



“Tiếu Thiên vương?” Đan Á Đồng ngừng gắp rau “Làm sao mà quen thân được.” Gắp đồ ăn vào chén, cậu nhàn nhạt hỏi “Cậu có hứng thú với anh ta?”



“Không có, chỉ là tùy tiện hỏi thôi” Lạc Viêm Kiềm đột nhiên cảm thấy mình không thể nhìn thấu được người đang ngồi trước mắt, rõ ràng không lớn hơn mình mấy tuổi, vậy mà sao cứ cảm thấy người này luôn làm mình tự giác nghe lời.



Hay là nói đây là một loại ảo giác?



“Anh và Nguyên Văn thực sự sẽ tách ra à?” Vửa hỏi dứt câu, Lạc Viêm Kiềm liền thấy mình nói sai rồi, bản thân mình không nên nói những lời này.



Đan Á Đồng kinh ngạc một chút, lại nhìn thấy vẻ ảo não trên mặt Lạc Viêm Kiềm, liền hiểu được đối phương đang hối hận vì câu hỏi của mình “Cái này do công ty quyết định, tôi không có ý kiến gì.”



Lạc Viêm Kiềm hơi hơi đoán ra được địa vị của Đan Á Đồng ở Phi Ngu trước đây, suy nghĩ một chút rồi nói “Đêm nay tôi có tham gia một show, đạo diễn bên đó có bảo tôi mời một người bạn thân trong nghề cùng đến, anh đi cùng tôi đi được không?



Đan Á Đồng buông bát đũa xuống, “Ừ, cám ơn.”



Không hỏi nguyên nhân, cậu đương nhiên sẽ không ngốc mà đi hỏi rõ lý do. Nhưng cậu biết rõ một việc, trong giới này sẽ chẳng có ai làm gì mà không có lý do.



Ăn cơm xong, dọn dẹp bát đũa, Đan Á Đồng ngồi ở sô pha cầm sách lên đọc, không ngó ngàng tới Lạc Viêm Kiềm đang chơi game ở bên kia.



Lạc Viêm Kiềm nhìn dòng chữ GAME OVER trên màn hình, thở dài, quay đầu lại nhìn Đan Á Đồng một tay cầm sách, một tay nâng tách trà ngồi yên tĩnh ở sô pha, lúc này trông thật giống với tấm hình người kia bị phóng viên chụp nghiêng mặt, khi đó hắn đang ngồi trên ban công, thật an bình, thật đẹp.



Nhưng Viêm Kiềm biết người trước mặt là Đan Á Đồng, cử chỉ tình cờ giống người kia mà thôi.



Dù sao, người đó cũng đã chết rồi.



Liệu có bao nhiêu người còn nhớ tới hắn như mình chứ?



(1): nguyên văn: 小區