Siêu Sao, Tính Cái Gì?
Chương 81 : Đường nguyễn khanh vs tiếu thiên vương
Ngày đăng: 05:58 19/04/20
“Ngươi vĩnh viễn đều như vậy, cười cự tuyệt tất cả những người muốn tiếp cận trái tim ngươi.” Sắc mặt Nhiễm Trúc nhợt nhạt như tờ giấy, buồn bã lui về sau vài bước, cứ như nếu cách người trước mắt một chút, thì lòng mình cũng sẽ ít đau nhức đi một phần.
“Mà ta nghĩ ngươi cứ như vậy cũng tốt. Ngươi không thương ta, cũng không yêu người khác, như vậy ngươi sẽ thuộc về tất cả mọi người, ít nhất ta còn có thể quang minh chính đại dùng danh nghĩa bằng hữu để ở cạnh ngươi.” Nói xong những lời này, Nhiễm Trúc cười ảm đạm, khóe miệng chảy ra dòng huyết đỏ sậm “Nhưng ta lầm rồi, ngươi rõ ràng để ý đến một vị thần tiên, còn là một thượng tiên nữa… Khụ khụ.” Cậu che miệng lại, dòng máu đỏ tươi từ kẽ tay chảy ra “Ta thật sự hận không thể giết chết ngươi.” Cậu vô lực ngồi dưới đất, bộ dạng đó còn chút ít phiêu dật “Chính là ta lại không đành lòng khiến ngươi thương tổn dù chỉ một chút. Ngươi nói xem ta có phải thực vô dụng phải không?”
Phong Vô lảo đảo đi đến bên cạnh cậu, nụ cười tà mị vốn luôn hiện diện trên môi nay cũng không còn huyết sắc, mà trông nhiều phần chật vật, y thoáng cái ngã xuống bên người Nhiễm Trúc, đột nhiên nở nụ cười “Tuy ta không yêu ngươi, nhưng lần này chỉ sợ rằng ta phải chết cùng ngươi rồi, những người này sẽ không bỏ qua cho ta đâu.” Y nhìn hai vị thiên binh thiên tướng đứng trước hai người, tiêu sái dựa vào người Nhiễm Trúc “Nhiễm Trúc, chúng ta quen nhau đã bao lâu rồi?”
Hai người nằm cùng một chỗ, Nhiễm Trúc cố gắng đưa tay ra ôm người nọ vào lòng, nhưng cả hai không nhìn nhau, mà là cùng ngước nhìn lên bầu trời xanh biếc bao la rộng lớn “Một ngàn năm, chúng ta quen nhau đã một ngàn năm rồi…” Thanh âm mang theo hoài niệm, tiếc nuối, nhưng lại có thỏa mãn, bởi vì ít nhất tại thời khắc này, người trong ngực cậu là y.
“OK, cut!” Lý Nam đứng dậy ở vị trí máy giám thị “Rất tốt, hôm nay quay đến đây thôi, mai tiếp tục. Còn mấy cảnh nữa là hoàn công rồi, mọi người cố gắng lên.”
Lạc Viêm Kiềm ôm người trong ngực, đột nhiên không muốn đứng dậy nữa, cứ như vậy thêm một chút thôi cũng tốt. Giờ cậu mới biết được cảm giác ôm người này vào lòng tốt đẹp thế nào.
“Hử! Hừ, còn chưa thoát ra khỏi vai diễn sao?” Tiếu Kỳ Thậm mặc trang phục hàng ngày, hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Lạc Viêm Kiềm.
Lạc Viêm Kiềm hừ lạnh, dưới đáy lòng mắng, liên quan đ*o gì tới anh! Nhưng vẫn thả Đan Á Đồng ra, đứng dậy thuận tay muốn kéo Đan Á Đồng đứng lên, kết quả là bị Tiếu Thiên vương nẫng tay trên làm trước một bước. Cậu nhìn Tiếu Kỳ Thậm ân cần kéo Đan Á Đồng đi lên phía trước, ánh mắt buồn bã, nghiêng người đi sang một hướng khác.
Đan Á Đồng một bên để chuyên viên trang điểm tháo trang sức giúp, một bên nghe Tiếu Kỳ Thậm nói chuyện. Cậu nhìn mình trong gương, coi như khuôn mặt không tệ, ngoại trừ cái đó ra, thì chỗ nào cũng không bằng thân thể kiếp trước được. Cậu nhắm mắt lại để chuyên viên trang điểm dùng nước tẩy trang rửa sạch mắt cho mình. Lúc nhắm mắt lại mới phát giác hai mắt xót vô cùng, mấy ngày nay được ngủ ít quá.
“Á Đồng, Á Đồng.”
Đan Á Đồng mở to mắt, mới phát hiện mình ngủ gật trên ghế trang điểm, cậu chống chọi với cơn buồn ngủ, miễn cưỡng cười cười “Đi thôi.”
Đường Nguyễn Khanh cười cười, không nói thêm gì nữa. Chỉ chốc lát là đến được quán ăn Trung Quốc, hai người đi vào một phòng riêng chọn món, rồi vừa ăn vừa nói chuyện.
“Sao cậu muốn giúp Mã thị?” Đường Nguyễn Khanh uống một ngụm rượu đỏ “Cậu không giống như người thích lo chuyện bao đồng lắm.”
“Tôi và phu nhân của ông ta trước đây là bạn.” Đan Á Đồng cũng không có ý giấu diếm “Chuyện này đối với anh mà nói chẳng qua là tiện tay giúp đỡ thôi mà. Nhưng nếu anh cảm thấy cái vụ đầu tư này anh không có lợi thì cũng không cần nhận làm gì. Tôi không thích ép buộc người khác.”
“Xùy!” Đường Nguyễn Khanh phì cười “Chưa từng thấy ai giúp người như cậu đấy.” Y cũng không muốn nghe chuyện quá khứ của Đan Á Đồng và Mã phu nhân. Giống như lời Đan Á Đồng nói, loại chuyện này với y mà nói chỉ là tiện tay giúp luôn mà thôi, y đong đưa ly rượu “Chuyện làm ăn này tôi đáp ứng. Nhưng cậu cũng phải đáp ứng nhận quay một kịch bản.”
Đan Á Đồng nheo mắt lại “Là phim thần tượng?”
Đường Nguyễn Khanh gật đầu “Phim thần tượng.”
Đan Á Đồng nhíu mày, bắt đầu chơi với cái điện thoại trong tay “Tôi không thể đáp ứng, tôi không cần phải vì người khác mà làm chuyện này.”
“Quả nhiên là phong cách của cậu.” Đường Nguyễn Khanh thở dài “Thôi, coi như điều kiện này tôi chưa nói qua.” Đan Á Đồng bây giờ đang gặp thời, y không cần phải vì chuyện này mà mất đi cái cây hái ra tiền được. Cứ để cậu ta hài lòng tí đi cũng chẳng sao, ai bảo y là một ông chủ biết quan tâm người khác chứ.
Đan Á Đồng cũng chẳng tỏ vẻ biết ơn đối với hành vi săn sóc này của y, chỉ là cúi đầu ăn miếng nấm hương nhỏ.
Cậu chỉ cần không phải nỗ lực quá nhiều nhưng vẫn đạt được mục đích của mình, đúng không?