Siêu Sao
Chương 108 : Gió mát
Ngày đăng: 20:44 19/04/20
Trần Minh Húc mỗi tuần đều đến đài truyền hình thu tiết mục, đều là sắm vai người dẫn chương trình hào phóng có khí chất chọc người yêu thích, là một người dẫn chương trình rất có trách nhiệm, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ vì một ít tình cảm cá nhân mà ở trong tiết mục “quan báo tư thù”, nhưng phần lớn thời gian Trần Minh Húc vẫn là một người dẫn chương trình tận chức tận trách.
Kết thúc tiết mục, một ít tiểu minh tinh hạng hai ba sẽ chạy tới cùng Trần Minh Húc tâm sự chắp nối chút quan hệ, bình thường Trần Minh Húc đều hoàn hoãn trả lời lại, chỉ là hôn nay cậu không có tâm tình cũng không có khí lực, trợ lý thức thời dùng lý do sinh bệnh để đem mấy tiểu minh tinh chắn bên ngoài phòng nghỉ.
Sinh bệnh là lý do, không phải là mượn cớ.
Người dẫn chương trình nổi tiếng sẽ có phòng nghỉ riêng, thanh niên ngồi một mình trong phòng đối diện với cái gương mà đờ ra.
“Thùng thùng.” Có người gõ cửa từ bên ngoài, ngay sau đó là thanh âm của trợ lý: “Minh Húc, tôi vào được không?”
“Ân, anh vào đi.”
Trợ lỵ mở cửa đi vào rồi hỏi: “ Có muốn ăn chút gì hay uống nước nóng không?”
“Không cần, tôi về nhà ngủ một chút là tốt rồi.”
“Cái kia… có người tìm cậu.” Trợ lý có chút ấp a ấp úng.
Trần Minh Húc nghi hoặc nâng mi: “Ai?”
Đa phần đều là ngôi sao muốn tới cùng cậu chắp nối quan hệ, trợ lý đều sẽ giúp cậu đánh rụng, rất ít khi lộ ra vẻ do dự như vậy.
Chẳng lẽ là một đại minh tinh? Sai a, cậu nhớ rõ hôm nay trong đài truyền hình không có đại nhân vật nào cũng như đại minh tinh.
“Là Đường Phong.” Trợ lý vừa nói xong liền có một chàng trai tiến vào, không chút nào keo kiệt hướng Trần Minh Húc lộ ra tươi cười thật to.
Đem cái ly cất kỹ, Đường Phong cười đi tới: “Cậu thấy tôi nhìn đồng hồ là cảm thấy quá muộn phải về? Hiện tại là chín giờ rưỡi, cậu cũng nên đi ngủ, tuy rằng thoạt nhìn cậu đã không có vấn đề gì nữa, bất quá không phải có câu đưa phật đưa đến tây thiên sao? Tôi là người đã làm thì phải làm đến cùng, ngày hôm nay tôi sẽ ở lại cùng cậu.”
“Không phải anh còn tiết mục ban huấn luyện siêu sao sao?” Mắt sáng rực lên.
“Trong ban huấn luyện có một khóa là xã giao, lão sư dạy chính là phải kết giao thêm nhiều bạn bè, mặc kệ là trong hay ngoài vòng tròn, cậu xem, tôi hiện tai không phải là đang kết giao với cậu sao? Đại người dẫn chương trình, trái lại cậu thiếu tôi một cái nhân tình đi.” Ngắt chóp mũi Trần Minh Húc, Đường Phong đem người đẩy vào bên trong.
Trần Minh Húc một bên nhích vào bên trong, một bên nhìn chằm chằm vào chàng trai nói: “Anh ngồi lên làm gì?”
“Cậu sẽ không muốn tôi ghé vào trên giường canh cậu một đêm đi? Cậu khỏi, tôi lại sinh bệnh thì cái được không đủ bù đắp cái mất đâu, dù sao giường của cậu lớn như vậy, cho tôi mượn một chút đi.” Chàng trai cời giày nằm lên giường, giường của Trần Minh Húc đừng nói là hai người ngủ, bốn người vẫn còn dư.
Trần Minh Húc đương nhiên không có lý do gì để cự tuyệt, cậu sinh bệnh là do Đường Phong chăm sóc cậu, mặc kệ trước đây bọn họ có mâu thuẫn gì, ký ức này lại giống như rơi vào biển sâu mà càng ngày càng xa xôi, càng ngày càng không rõ, khắc sâu chỉ có người trước mặt đang nhắm mắt tựa hồ đã rơi vào giấc ngủ này.
Có lẽ đã không còn phải cô đơn vắng vẻ một mình nằm trên giường lớn, Trần Minh Húc dưới tác dụng của cảm mạo nhanh chóng tiến nhập giấc ngủ, thỉnh thoảng mơ màng tỉnh lai lúc nửa đêm, nhìn trước mắt có một bóng trắng cách mình một khoảng, liền bị hấp dẫn tiến qua, gương mặt nhẹ nhàng dán tại lưng của chàng trai, cảm xúc ấm áp khiến cậu nhịn không được mà đưa tay ôm lấy.
Ngày hôm sau tỉnh lại Trần Minh Húc vui mừng phát hiện cơ thể ngoại trừ có chút nhũn ra đã không còn bệnh gì nữa rồi, thần thanh khí sảng thoải mái dị thường, chỉ là vị trí bên cạnh đã không có người.
Chắc là đi rồi đi?
Thanh niên ngây ngốc nhìn vào chỗ Đường Phong đã nằm đêm qua, đến lúc cậu ý thức được mình đang làm gì thì tay cậu đã nhẹ nhàng chạm vào phần giường dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ.
« Tỉnh thật đúng lúc, tôi vừa làm xong bữa sáng. » Cửa đột nhiên bị mở ra.
Trần Minh Húc ngơ ngác nhìn người đang đi tới, nhìn Đường Phong sờ sờ trán của cậu, nghe được người kia nói một câu : « Hạ sốt rồi. »
Thanh âm giống như ngọn gió ngoài cửa sổ xuyên thấu qua màng cửa thổi vào, thật ấm áp.