Siêu Sao

Chương 129 : Ác ma đường mòn

Ngày đăng: 20:44 19/04/20


QUYỂN 2: PHONG MANG VỪA LỘ



Ác ma đường mòn



Hai chân khoanh lại ngồi trên salon, Đường Phong mở ra kịch bản, từ đầu tiên nhìn thấy là – Satans Alley, cũng chính là tên bộ phim điện ảnh của đạo diễn Lý Nguy, dịch qua tiếng Trung với phiến danh là “ác ma đường mòn.”. “Lúc một người đàn ông yêu một người đàn ông, có hay không từng tự hỏi mình, lẽ nào trời sinh tôi là vậy sao? Sau đó, có thể, sẽ nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, chỉ là người tôi yêu là “hắn” mà thôi, nói như vậy, là có tội sao?”



Mặc dù lúc cậu còn là Fiennes cũng đã từng xem qua kịch bản ban đầu, nhưng hiện tại khi xem lại nhân vật, ngôn ngữ, cảnh sắc được miêu tả vẫn xúc động thật sâu như cũ.



Đây là một bộ phim điện ảnh chứa màu sắc tôn giáo khá nhạy cảm, nói về thời kỳ đầu thế kỷ mười chín, vùng đất Phương Đông dần dần suy yếu nên càng ngày có càng nhiều người truyền giáo tiến nhập, lão cha sứ trong lúc truyền giáo đã thu dưỡng một cô nhi người Trung Quốc, ông ấy gọi hắn là “Đường.” Một cái tên đơn giản lại tràn ngập màu sắc Trung Hoa.



Có thể là ở trong lòng của lão cha sứ, hi vọng rằng đứa trẻ không nơi nương tựa này sẽ cường đại như triều Đại Đường trong quá khứ.



Tại thời đại tràn ngập náo động cùng thay đổi, chỉ có người tài năng cùng cường đại mới có thể đi tới cuối cùng.



Nhưng nơi phát sinh câu chuyện cũng không phải là mảnh đất thần bí Phương Đông, một ngày kia khi Đường trưởng thành, lão cha sứ qua đời, Đường mang tro cốt của lão cha sứ bước lên con đường đi đến Phương Tây, ở chỗ dâng hương trong giáo Đường ở nước Anh khi Đường mang tro cốt của lão cha sứ về cố hương, cũng gặp được một tu sĩ trong giáo đường.



“Tóc của hắn như ánh mặt trời giữa ban trưa, ánh vàng rực rỡ ấy so với hoàng kim càng thêm mỹ lệ, đôi mắt màu xanh biển ấy xinh đẹp hơn bất cứ bảo thạch nào, mặc dù Đường từ lúc sinh ra đến giờ, cũng chưa từng nhìn qua bất kì bảo thạch trân quý nào, nhưng cậu cảm thấy, đôi mắt cùng mái tóc của vị tu sĩ này thực sự cực kỳ xinh đẹp…” Đường Phong chậm rãi nhớ kĩ một đoạn miêu tả trong kịch bản.



Cậu tỉ mỉ tinh tế xem kịch bản, lần đọc này, dĩ nhiên là cả một ngày, ngoài ý muốn đã bị hấp dẫn vào. Trong thư phòng rộng lớn dưới ánh đèn bàn cùng với luồng gió đêm phảng phất từ cánh cửa sổ rộng mở mà len lỏi vào tạo nên một mảnh ấm áp, Đường Phong cúi đầu đọc kịch bản, tờ cuối cùng.



“Hô——–” Hít một hơi thật sâu, có chút mệt mỏi khép lại tờ kịch bản cuối cùng.



Kết thúc trong phim ảnh luôn luôn làm cho người ta thổn thức, phim có đề tài đồng chí cực nhỏ còn có kết cục tốt đẹp, huống chi là phim có chứa màu sắc tôn giáo cùng sự va chạm văn hóa giữa phương tây và phương đông đây?



Trong nháy mắt, khiến con người trầm ổn lại ôn nhuận này có một loại xung động không thể kìm nén, mặc kệ chuyện gì xảy ra, mặc kệ gặp loại ngăn cản nào, cậu đều muốn dùng phương pháp của mình, ý nghĩ của mình để đi thể hiện nhân vật trong phim này. Cái này một khi xuất hiện thì giống như có ngàn vạn con sóng biển ở trong huyết quản không ngừng rít gào, hầu như khiến Đường Phong nhảy dựng lên lập tức chạy đến phim trường.



Đầu thế kỉ mười chín con người vẫn chưa triệt để thoát ly khỏi những thống trị hắc ám trong tôn giáo, lớn lên trong thời đại này, cho thấy bản thân không giống người thường là một chuyện không dễ dàng.



Bởi vì người không giống người thường, thì thường thường dễ gần tử vong hơn.



Đường cùng Chris vốn có thể làm hai tu sĩ bình thường vượt qua cuộc đời trong tu viện, bọn họ rời xa trần thế tràn đầy âm thanh ồn ào ầm ĩ, chiến tranh cùng cải cách quá xa xôi đối với bọn họ.



Bên cạnh tu viện nho nhỏ là một bờ biển xinh đẹp, khổ tu kỳ thực không khó, khi tất cả trở thành thói quen thì đó là đương nhiên, nhưng chân chính khảo nghiệm bọn họ lại là sự dụ hoặc của ác ma trong lòng.



Một người đưa lão cha sứ trở về cố hương lại ly khai chính quê hương của mình, trong lúc tụng kinh cầu khẩn cả ngày thực sự sẽ có được yên bình? Không có cách nào trở về cố hương, cho dù trở lại cũng không có người thân.



Tâm linh trống rỗng tịch mịch sẽ có được sự an ủi của thần? Hay sẽ phải bị dụ hoặc bởi tu sĩ tuấn mỹ, từng bước từng bước hãm sâu vào trong đáy vực cấm kỵ của thần?



Theo từng bước tiến của câu chuyện, bí mật trong tâm hồn của Đường giống như nước sơn vách tường loang lổ rơi xuống mà phơi bày ra tất cả, cậu rời đi đất mẹ cũng không phải là vì đưa tro cốt của lão cha sứ trở lại cố hương.




“Chào cô, thật vui khi được gặp cô, tôi rất thích biểu diễn của cô trong bộ phim “Na”.” Đối lời dạo đầu cùng người xa lạ, Đường Phong lựa chọn bảo thủ, nhưng cho dù là bảo thủ cũng sẽ gặp phải đãi ngộ sập cửa.



Lilith sách một tiếng, ngữ khí không quá thân thiện: “Cậu thích bộ phim đó? Đó là một sự sỉ nhục, tôi rất ghét bộ phim đó!” Cô nàng bình luận về bộ phim cũng là bộ phim giúp cô nàng thành danh, đồng thời cũng là bộ phim nổi danh duy nhất hiện nay.



Đường Phong chỉ cười cười, nữ minh tinh như Lilith ở giới giải trí thấy không ít, đó là bệnh chung của người trẻ tuổi, thích phản pháo.



“Lilith.” Kino giật mình hô tên cô nàng.



“Được rồi, em đã gặp qua bạn của anh, hiện tại em muốn đi uống rượu.” Đem Kino bỏ qua, Lilith vuốt tóc rồi xoay người nâng giày cao gót đi đến quầy bar, giống như một cô gái nhỏ tùy hứng trong yêu đương.



Kino thở dài: “Xin lỗi, Đường Phong.”



“Không sao, tôi nghĩ là anh nên đi xem cô ấy.” Cậu trước đây còn bị một ít vãn bối nói là “lão già vô danh”, tuy rằng sau này cậu vẫn luôn nổi danh, mà những đứa trẻ hư hỏng này đều đổi nghề đi làm người bán hàng.



Người làm nghề này sẽ phải tiếp xúc rất nhiều loại người, không phải ai cũng hiền hòa thân thiện, nếu như cậu tùy tùy tiện tiện nổi giận thì không biết đã chết bao nhiêu lần.



“Tôi rất muốn cùng cậu uống rượu tâm sự.” Trong mắt Kino lộ ra biểu tình giống như chó con.



“Không, anh hẳn là nên đi chiếu cố bạn gái của anh, đây mới là điều một người thân sĩ phải làm.” Vỗ vai Kino, Đường Phong đem người đàn ông đẩy đi, người sau lại có chút lưu luyến không rời nhìn cậu một cái, sau khi thề thốt lần sau sẽ mời Đường Phong đi ăn cơm mới chạy đi tìm Lilith.



Đường Phong ngồi xuống sau đó có nhân viên công tác liền nổi giận thay cậu: “Ngôi sao Đại tân sinh cho rằng diễn được một bộ phim nổi tiếng liền có thể vẫn sẽ luôn nổi danh, bọn họ kiêu ngạo tỏ vẻ mình như là đại bài thật sự, sau này cậu sẽ gặp rất nhiều người như vậy, mặc kệ bọn họ, làm tốt việc của mình là được.”



Nếu như Lilith là bạn gái của Kino, cậu nghĩ đến lúc Kino mời cậu dùng cơm sẽ nói vài chuyện về Lilith.











Khởi quay sẽ được bắt đầu ở một nơi yên tĩnh ở Philadelphia với nghi thức thuộc về Trung Hoa, đạo diễn Lý Nguy tuy rằng thâm nhập vào Hollywood nhưng lại là thế hệ đạo diễn tốt nghiệp ở trường điện ảnh Bắc Kinh, nghi thức khởi quay luôn làm theo truyền thống Trung Hoa, bày lợn sữa cùng thắp hương bái tế, dẫn tới không ít nhân viên người nước ngoài chụp ảnh làm lưu niệm.



Ngày đầu tiên khởi quay Kino ngoài ý muốn chưa tới, ngày hôm nay không có phân cảnh của Kino, Kino có lý do không cần đến, chỉ là Đường Phong cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cậu cho rằng có thể thấy Kino.



“Không nghĩ tới ngày đầu tiên đóng phim lại có thể ăn heo sữa, ha ha ha, khởi đầu tốt đẹp!” Làm trợ lý kiêm người đại diện của Đường Phong, Tiểu Vũ cũng đi đến phim trường.



“Ăn ít một chút, lại còn ăn nữa cô phải giảm béo đó.” Đường Phong không quên trêu chọc Tiểu Vũ.



Nguyên tưởng rằng sẽ thuận lợi vượt qua ngày khởi quay đầu tiên cũng không cần đến mức quá tốt đẹp như lời tiểu Vũ, Đường Phong đối với diễn xuất của mình vô cùng tự tin cũng thật không ngờ ngay ngày đầu tiên đã gặp cản trở không nhỏ.