Siêu Sao

Chương 132 : Kinh diễm

Ngày đăng: 20:45 19/04/20


“Cậu giống như sắp khóc.” Lục Thiên Thần vô thức nhíu mày, đôi mắt tràn ngập thủy quang kia khiến tim hắn đau đớn như bị nghiền nát hóa thành ngàn mảnh nhỏ rồi lại như ngã vào trong hồ nước giá băng với những gai nhọn đem hắn quấn lấy cắt một thân tràn đầy thương tích.



“Đường Phong, không cần… ép buộc chính mình như vậy, bất cứ ai cũng có nhược điểm của mình cùng quyền lợi thỉnh thoảng tỏ ra yếu kém, không nên đem mình tưởng tượng quá mức kiên cường, trên thực tế bản thân cậu không thể lợi hại như trong tưởng tượng.” Lục Thiên Thần đưa tay ôm lấy Đường Phong, mềm nhẹ nói, “Cậu chỉ là một người bình thường, một chàng trai bình thường.”



Không phải tinh anh trong phim ảnh, cũng không phải vai nam chính gánh vác sứ mệnh trong tiểu thuyết.



“Tôi chỉ muốn… chỉ là có chút…” Lời nói nghẹn trong cổ họng thế nào cũng không thể nói nên lời, Đường Phong hít sâu một hơi rồi lựa chọn đem đầu dựa vào vai Lục Thiên Thần, chí ít rất nhiều năm trước đây cậu cũng từng tưởng tượng có một ngày cậu có thể nằm trong lòng một người để tùy ý phát tiết tâm tình của mình.



Lục Thiên Thần ôm chặt thắt lưng của cậu, lực đạo mạnh mẽ từ những ngón tay rắn chắc khiến một cơn đau đớn từ trên lưng truyền lại, nhưng song song lại có một loại xúc động mãnh liệt không rõ ràng, một loại xúc động khiến cậu nghĩ đem mình buông ra, cho mình nghỉ ngơi, thỉnh thoảng cho mình phóng túng làm những chuyện mình yêu thích mà chưa có cơ hội làm.



Mà cậu cũng đã làm như vậy rồi.



Không nói gì thêm, hai tay cậu siết chặt lấy cổ áo tây trang cao cấp khiến cho tây trang đang phẳng phiu của người đàn ông trở nên nhăm nhúm thành một đoàn trong tay cậu.



Lục Thiên Thần cũng không để ý chỉ ôm chặt chàng trai, cảm giác được từ trên vai truyền đến gián đoạn tiếng nức nở liền dịu dàng đem người từ trên salon kéo vào trong ngực mình.



Một người sẽ không bởi vì thỉnh thoảng rơi lệ mà từ đó về sau sẽ trở nên yếu đuối bất kham, mà thỉnh thoảng theo đuổi việc phát tiết tình cảm của chính mình cũng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đối với người đó, nhưng sau khi rơi nước mắt thì tâm tình lại càng thoải mái hơn một chút. Quá mức thành thục hay quá mức hiểu chuyện, đối với người khác rất tốt đẹp nhưng đối với mình làm sao không phải là một loại dằn vặt?



Sau khi khóc xong quả nhiên tốt hơn nhiều, cảm giác được người ỷ lại chính xác không tệ, thế nhưng cảm giác ỷ lại vào người khác tựa hồ cũng rất tốt, thỉnh thoảng, chỉ là thỉnh thoảng như vậy thôi.



Đường Phong đem đầu chôn ở cổ Lục Thiên Thần mà khóc sau đó liền cảm thấy không được tự nhiên cùng xấu hổ, một ông già gần bốn mươi tuổi rồi lại còn khóc sướt mướt trước mặt một người thanh niên, nhưng việc cậu khóc có quan hệ gì đến thân phận cùng tuổi tác của cậu chứ?…. lướt qua mấy loại từ hình dung người như “ôn nhu” “thành công”, xét đến cùng cũng không có một từ “người” chân chính.
Trên màn ảnh, hết thảy được phóng đại.



Trên mặt cậu không có quá nhiều biểu tình, lại làm cho người ta yêu thương còn hơn lúc khóc.



Tại lúc cuối của phân cảnh, cậu ngẩng đầu lên đối diện màn ảnh, đạo diễn cùng nhân viên công tác ngồi sau ghế giám sát trực tiếp thấy được quá trình ngẩng đầu của Đường Phong, cùng với khuôn mặt khiến người ta khắc sâu ấn tượng.



Trong nháy mắt này, mọi người đều cảm thấy được trái tim mình rung động, giống như bị người dùng thiết chùy hung hăng đánh một chút, trong óc ong ong một mảnh.



« Lý đạo diễn, hiện tại tôi tin vào những lời ngài nói với tôi vào buổi trưa rồi, Đường Phong thực sự có tư cách trở thành người thay thế Fiennes. » Phó đạo diễn thở ra một hơi, thật lâu ngắm nhìn hình ảnh dừng lại của Đường Phong trên màn hình không nhúc nhích, chỉ cần tùy tiện đem ra một chút cũng đủ làm quảng cáo tuyên truyền rồi.



Lý Nguy không nói gì, ông chỉ là có chút quá mức kinh ngạc mà thôi.



Biểu hiện của Đường Phong quá mức vượt trội, vượt trội đến mức khiến ông cảm thấy người như vậy sao có thể là một người mới ? Trước đó làm sao có thể không có bất kỳ bộ phim thành danh nào ?



Ông vốn tưởng rằng chí ít Đường Phong cũng phải tốn hai ba ngày để làm ra một phân cảnh để cho ông miễn cưỡng khiến ông thỏa mãn, thế nhưng hiện tại, cư nhiên chỉ là một buổi trưa, chỉ có vài tiếng đồng hồ !



Mà hiệu quả tốt đến mức khiến ông kích động đến nói không ra lời, Lý Nguy quá mức hưng phấn, ông nở nụ cười rồi dùng hai tay bưng mặt mình, không thể tin ông cư nhiên đã đào ra được một viên ngọc quý.



Ông hiện tại minh bạch lời nói của Lai Thụy, cái lão già có ánh mắt độc đáo ngay từ đầu đã nhìn thấy được khí chất đặc biệt khiến người mê muội trên người của Đường Phong, đó chính là khả năng vô hạn.A