Siêu Sao

Chương 153 : Sao đổi ngôi

Ngày đăng: 20:45 19/04/20


Tối hôm trước ngủ trễ, đương nhiên ngày thứ hai sẽ chẳng muốn rời giường.



Sáng hôm sau Đường Phong bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa, cậu loáng thoáng nghe được có người cuồng ấn chuông cửa, thanh âm gấp gáp kia cứ liên miên giống như đang nguyền rủa đòi mạng, sau đó cậu cau mày cố sức đẩy người đàn ông bên cạnh vẫn ôn cậu ngủ.



“Đi mở cửa…” Lười biếng phun ra ba chữ, chàng trai tối hôm qua uống nhiều lại vận động kịch liệt kéo chăn trùm kín người giống như một cái kén rồi tiếp tục chìm vào giấc mơ xinh đẹp ngọt ngào, chỉ lộ ra một chùm tóc bóng loáng cùng một đôi bàn chân trắng noãn sạch sẽ.



Lục Thiên Thần nhanh chóng đứng lên, tùy ý lấy chiếc áo tắm hôm qua Đường Phong đã mặc phủ lên, hắn vừa nhấc chân đi ra cửa vừa chỉnh đốn áo tắm, nhưng chiếc áo tắm màu trắng hỗn độn không thể che được những vết cào màu đỏ do Đường Phong để lại.



Cũng có thể là hắn cũng không có ý định che che lấp lấp.



“Sớm.” Lục Thiên Thần mở cửa ra, đứng bên ngoài không chỉ có một mình Charles, còn có một cái Kino đứng bên cạnh.



Có thể giải thích vì sao Charles một mực ấn chuông cửa rồi, khẳng định trước đó bọn họ đã đi qua phòng của Lục Thiên Thần, sau đó phát hiện trong phòng không có ai, ngược lại sẽ nghĩ đến Đường Phong, mà ngay đêm qua Lục Thiên Thần đã sớm cắt tất cả đường dây điện thoại, thậm chí mã số mở cửa cũng thay đổi.



Mặc kệ thế nào, người nên tới nhất định phải tới.



“Cậu ở chỗ này? Tôi phải nói cậu “quả nhiên ở chỗ này” hay là, “cư nhiên ở chỗ này” đây?” Charles đứng ở cửa nhìn Lục Thiên Thần mà cười như không cười, chỉ có người quen thuộc với hắn mới biết được tươi cười này của hắn không có chút nào lan đến đáy mắt, cái gọi là “nham hiểm” chính là càng cười đến hài lòng có đôi khi đại biểu hắn càng tức giận.



“Có gì khác nhau sao?” Lục Thiên Thần quay đầu có thể loáng thoáng nhìn thấy phòng ngủ, lúc hắn ra khỏi phòng đã khép cửa lại, nhìn qua quả thật một trăm phần trăm là một người đàn ông biết săn sóc, sợ bọn họ nói chuyện làm phiến đến chàng trai đang ngủ trong phòng.



Một màn này tựa hồ có chút quen thuộc, trước đó không lâu người bên trong cửa là Charles, người ngoài cửa là Lục Thiên Thần, mà tình huống hiện tại vừa vặn tương phản.



Lục Thiên Thần là người mở cửa, Charles là người gõ cửa.



Giống nhau chính là, người ngủ trên giường bên trong vẫn là một chàng trai tên Đường Phong.



Tình huống khiến người có chút bất đắc dĩ lại trà ngập cảm giác như một vở tuồng, không sai, một chàng trai ngủ với cả hai người bọn họ, hơn nữa bây giờ vẫn còn sống thật tốt, ngủ thật ngon thật ngọt, loại chuyện này nếu là trước đây thì là cỡ nào không thể tưởng tượng, hiện tại lại phát sinh thật đương nhiên.




Dường như đưa thân vào giữa thiên đường cùng địa ngục, hắn lại song song vật lộn ở giữa tín ngưỡng với thần cùng ác ma ở sâu trong linh hồn, mỗi một ngày đều bị giày vò cùng thống khổ giãy dụa.



Tu sĩ quỳ gối trên núi cao cạnh biển, trong tay của hắn nắm chặt một quả cầu màu vàng hướng thần cầu xin, hi vọng thần có thể tha thứ cho tội nghiệt của hắn, song song lại yên lặng cầu phúc cho một người.



[ Tôi sẽ rời đi, lúc tôi trở về, Đường, hãy nói cho tôi biết đáp án của cậu]



Tiếng nói ngày đó Chris nói bên tai hắn vẫn vang vọng như cũ, mà nay Chris đã rời đi, người tu sĩ trẻ tuổi tuấn mỹ kia cũng không có môt mình đến nói lời cáo biệt với hắn, nhưng hắn vẫn thấy được ánh mắt của Chris nhìn hắn trước khi rời đi, tuy rằng chỉ có hai giây, hắn vẫn là thấy được.



Hắn không thể nói chuyện nên chỉ có thể yên lặng nói trong lòng: Tôi sẽ chờ anh, tôi sẽ trờ anh trở về.



Mặc kệ là môt ngày, hai ngày, một năm, hai năm, hay là mười năm.



Đường nhắm mắt lại nắm chặt quả cầu vàng trong tay, gió thổi tán loạn mái tóc đen ngắn của hắn, thân ảnh của hắn ở giữa vùng sơn dã mênh mông có vẻ nhỏ bé mà hư vô.



Dường như ở trong hoàn cảnh to lớn, bọn họ chỉ là một đám người không có năng lực phản kháng lại số phận mà thôi.



Trong kịch bản không có viết, đạo diễn cũng không có yêu cầu Đường Phong phải nói chuyện trong phân cảnh này, mà lúc này tu sĩ Đường vẫn như cũ tuân thủ lệnh cấm mình nói chuyện, nhưng Đường Phong vẫ bỏ thêm chút suy nghĩ của bản thân.



Ở lúc hắn nhắm chặt mắt, hắn hé miệng, từ sâu trong yết hầu dường như phát sinh ra một thanh âm khàn đục, đầy áp lực, khó nghe, lại không chút hòa hợp với thiên nhiên mỹ lệ rồi lại khắc sâu vào lòng người.



Đây là giãy dụa của tu sĩ đối với số phận, là mâu thuẫn cực đoan ở sâu trong linh hồn của hắn thống khổ hò hét.



“Cắt! Vô cùng tốt! Phần xử lý cuối cùng rất tốt Đường Phong.” Đạo diễn đứng ở một bên phải giơ lên ngón tay cái cho Đường Phong, ngay cả Lý Nguy cũng thật không ngờ Đường Phong sẽ cho ông một cái kinh hỉ sau nhiều năm quay phim như vậy, năng lực lĩnh ngộ thật nhanh, thái độ hợp tác nghiêm túc, giỏi về nghe chỉ huy từ đạo diễn lại song song cùng đạo diễn thảo luận nhân vật trong kịch bản, thỉnh thoảng còn hỗ trợ chỉnh sửa lời kịch.



Nếu như không phải là ông biết Đường Phong xác thực trước đây chưa từng đảm đương vai chính, ông thực sự sẽ cho rằng Đường Phong là một diễn viên kì cựu có bề dày kinh nghiệm.