Siêu Sao

Chương 207 : Chạy trốn

Ngày đăng: 20:46 19/04/20


“Thái độ của tôi không giống muốn cứu người? Như thế nào, chẳng lẽ còn muốn tôi cầu xin anh đi ra ngoài, anh muốn chết ở trong này cũng không ai ngăn cản anh.” Tiểu Ác Ma bị Đường Phong đâm chọc vô cùng tức giận, hắn mắng Đường Phong nhiều như vậy, đối phương chưa từng trả lời, hắn liền nghĩ Đường Phong là cái màn thầu mềm nắn rắn buông, không nghĩ tới cư nhiên hôm nay chống đối lại hắn.



“Tôi gọi người vào thì người chết sẽ là cậu.” Hít sâu một hơi, Đường Phong yên lặng nói với chính mình, không cần chấp nhặt với con nít ranh không bao giờ lớn lên.



“Anh…Anh…” Tiểu Ác Ma tức giận đến mức nhất thời cổ họng bị nghẹn lại nói không nên lời.



Nam nhân chậm rãi ngồi lên giường, chậm rãi nói: “Tôi tôi tôi cái gì? Những người này nếu đã nguyện ý đem tôi từ sơn động mang đi nhét vào chỗ này, liền có nghĩa bọn họ sẽ không đụng đến mạng sống của tôi, nhưng cậu không giống vậy, cậu là một sát thủ.”



“Lòng tốt không có kết cục tốt!”



“Lấy việc mỗi lần cậu gặp tôi liền hiển lộ ra địch ý, tôi hoàn toàn có thể tin rằng khi cậu mang tôi vào trong rừng sẽ giết tôi, sau đó trở về nói cho Lục Thiên Thần biết là do những phần tử vũ trang kia giết tôi.” Đường Phong nhìn Tiểu Ác Ma, gằn từng tiếng nói, “Tôi không tin cậu.”



Này không phải nói đùa cũng không không phải cố ý đùa Tiểu Ác Ma.



Đường Phong tin tưởng Lục Thiên Thần, nhưng cậu không tin người sát thủ trước mặt này.



“Anh cho là anh chết tôi có thể còn sống sao?” cười lạnh một tiếng, Tiểu Ác Ma liếc mắt nhìn Đường Phong, “Vị trí của anh trong lòng lão đại không thấp, nhưng không cần vì như vậy mà cảm thấy lão đại có thể vì anh mà làm bất cứ chuyện gì, tôi chán ghét anh, là vì tôi cảm thấy người giống như anh căn bản không xứng ở cùng một chỗ với lão đại!”



Ngữ khí vừa chuyển Tiểu Ác Ma liền cười hì hì cúi người, kề sát vào tai nam nhân nói: “Anh không cần lo lắng tôi sẽ làm gì anh, anh không phải muốn lão đại cùng Charles cùng nhau suy xét đề nghị của anh sao? Tôi có thể nói cho anh biết, bọn họ không có khả năng đồng ý đồng thời kết giao với anh, cho nên hiện tại bọn họ đã quyết định buông tha cho anh, rời đi anh.”



“Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, cậu có thể nói câu nào hữu dụng hơn không?” Đường Phong lúc này không có tâm tư nghe Tiểu Ác Ma nói về Lục Thiên Thần hay Charles, cậu nói, “Tôi nghĩ phỏng chừng cậu cũng không nói được lời hữu dụng nào, cho cậu mười giây rời khỏi đây, hoặc là tôi gọi người đi vào.”



“Anh…”



“Mười, chín, tám…” cư nhiên thật sự bắt đầu đếm ngược.



“Được! Anh lợi hại!” Tức giận đến mức cắn chặt răng, lúc nghe đối phương đếm đến năm, Tiểu Ác Ma thở phì phì rời đi căn phòng giam giữ nam nhân.



Đường Phong nhìn cánh cửa đóng chặt khẽ cười cười, có ngoại lực trợ giúp tất nhiên là việc tốt, nhưng cậu cũng không có biện pháp để cho chính mình hoàn toàn ỷ lại Lục Thiên Thần hay Charles. Về phần cân nói sau cùng kia của Tiểu Ác Ma, Đường Phong không phải chưa từng nghĩ qua Charles cùng Lục Thiên Thần sẽ lựa chọn buông tha, cho dù là thật, cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận được.



Mặc kệ là Lục Thiên Thần hay Charles đều là loại nam nhân không bao giờ nguyện ý cùng người khác chia sẻ vật sở hữu tư nhân, kiểu người đứng ở đỉnh cao của tháp vàng như bọn họ, nhất định không phải người buông tha nguyên tắc bản thân dễ dàng thỏa hiệp, lại càng sẽ không vì cái gọi là tình yêu mà dao động.



Nếu cậu lựa chọn ở cùng một chỗ với Charles, Lục Thiên Thần sẽ không vỗ tay hướng bọn họ nói “Chúc hai người hạnh phúc”, cũng giống vậy nếu cậu lựa chọn Lục Thiên Thần, Charles cũng không mỉm cười nói một tiếng tiếc nuối liền rời đi.



Cảnh tượng có khả năng xuất hiện cao nhất chính là đôi bạn tốt thời đại học này, bởi vì một nam nhân, cũng có những nguyên nhân phức tạp linh tinh chiến đấu với nhau, trở thành đối địch, công kích lẫn nhau, tổn hại lợi ích của đối phương cũng đồng thời tổn hại chính mình.



Đấu tranh vô vị giữa hai nam nhân sẽ mang đến ảnh hưởng cùng thương tổn cho rất nhiều người, kết cục nhàm chán như vậy không phải là thứ mà Đường Phong muốn nhìn thấy, cậu không phải cái gì thánh mẫu, cậu chỉ là không muốn nhìn thấy có nhiều người dân vô tội bởi vì chuyện tình cảm của bọn họ mà bị thương.



Cho nên không bằng nói rõ chọn cả hai người, nếu có thể điều hòa đương nhiên là chuyện tốt, còn không thể, Lục Thiên Thần và Charles đồng thời rời đi cũng có nghĩa sẽ không có tranh đấu vô vị.



Một khi gặp phải vấn đề, những kết quả có thể xảy ra đều khiến người do dự không tiến, người không có kinh nghiệm thậm chí sẽ có chứng khó khăn khi lựa chọn.



Người có kinh nghiệm, cho dù biết kết quả mà hắn lựa chọn mặc kệ là cái nào đều không trọn vẹn, nhưng khi vấn đề đến lúc không thể không giải quyết, hắn cũng chỉ có thể đi lựa chọn.


Chỉ là hiện tại lực chú ý của Tiểu Ác Ma khó có thể tập trung, đại khái lúc tối Đường Phong từng tắm qua, trên người có một cỗ hương vị thơm ngát của sữa tắm, mà sữa tắm lão đại trọc đầu kia đưa cho Đường Phong là loại các nữ nhân nơi đó hay dùng, hương vị hơi nồng đậm một chút, là hương vị hoa hồng.



Trong đêm tối mùa đông lạnh lẽo, hương vị này giống như hoa hồng vào sáng sớm còn dính sương, tản ra từng trận mùi hương thanh lãnh.



Một đại nam nhân làm cho thơm như vậy làm cái gì? Tiểu Ác Ma âm thầm nói một câu, nhưng lại cảm thấy như vậy rất tốt.



Hắn là khi nào biết người nam nhân tên Đường Phong này? Hình như là hai năm trước đi, tên ngu ngốc này vẫn luôn theo đuổi lão đại đến muốn chết muốn sống, khiến người nhìn thấy mà phiền lòng, nếu không phải lão đại nói không cho hắn hành động thiếu suy nghĩ, hắn đã sớm đem tên ngu ngốc này giết chết.



Kết quả vào năm nay, hắn đột nhiên biết được Đường Phong hiện tại đã thay thé được vị trí của Ca Trần, trở thành ngôi sao mà Lục Thiên Thần toàn lực phủng trụ, ngay từ đầu hắn cũng không có bao nhiêu lưu ý, dù sao đều là một ít con hát mà thôi, lên không được mặt bàn, kết quả là sau đó Lục Thiên Thần cư nhiên yêu thượng Đường Phong.



Sự tình này khiến cho Tiểu Ác Ma bị đả kích không nhỏ, mặc kệ thế nào Đường Phong trong ấn tượng của hắn đều là một tên vừa nát vừa bốc đồng, chỗ nào có tư cách ở chung một chỗ với lão đại, cũng không biết người của thế giới này có điên hay không, ngay cả Charles cũng vì nam nhân này mà cùng lão đại ầm ĩ, càng đừng nói đến kẻ điên Albert kia.



Cho dù Đường Phong cùng với trong ấn tượng của hắn không giống nhau, nhưng hắn vẫn không rõ trên người nam nhân này rốt cuộc có chỗ nào tốt cư nhiên khiến mấy tên gia hỏa kia đều thích Đường Phong?



Tiểu Ác Ma bắt đầu nhìn chằm chằm Đường Phong, đáng tiếc bốn phía thực tối, hắn chỉ có thể nhìn đến cặp mắt trong đêm vẫn sáng ngời như trước của Đường Phong ngoài ra không thấy rõ gì cả, hắn đột nhiên cảm thấy đôi mắt của người này thật đẹp.



Đường Phong đột nhiên quay đầu cùng tầm mắt của Tiểu Ác Ma va chạm, người sau có chút mất tự nhiên dơi đi.



“Tôi cảm thấy kính mắt của người kia có vấn đề.” Trải nghiệm nhiều cũng sẽ có chút kinh nghiệm, Đường Phong ngay lúc nhìn đến hắc y nhân liền cảm thấy không đúng, cậu nói khẽ với Tiểu Ác Ma, “Có khả năng là kính nhìn trong đêm.”



Nếu không cũng sẽ không đuổi kịp bọn họ nhanh như vậy.



Bị Đường Phong nói như vậy, Tiểu Ác Ma đột nhiên cảm thấy bản thân thật sự sai lầm, làm sao ngay cả loại chuyện này cũng không có phát giác.



“Anh nghĩ rằng tôi không biết?” Tuy rằng khẩu khí không tốt, nhưng nghe lên tựa hồ không có ác ý.



Tiểu Ác Ma vừa nói xong, trong rừng đột nhiên vang lên tiếng súng, người trẻ tuổi tuôn ra một thân mồ hôi lạnh, viên đạn vừa vặn sượt qua tóc của hắn, chỉ cần hắn hơi ngẩng đầu một chút phỏng chừng đã mất mạng, đối phương hẳn là thật sự băn khoăn cho sự an nguy của Đường Phong, nếu không lấy thân thủ của đối phương, phát đạn vừa rồi nên nhắm vào chỗ yếu hại của hắn.



Rõ ràng là tới cứu Đường Phong, kết quả người này lại trở thành bùa hộ mệnh của hắn.



[Hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng], tiểu Ác Ma đem Đường Phong kéo đến trước mặt mình la lớn: “Anh không phải là muốn nam nhân này sao? Hiện tại hắn đang ở trong tay tôi, anh dám lộn xộn tôi sẽ giết hắn.”



Một chỗ nào đó trong rừng tựa hồ có chút động tĩnh, một viên đạn của Tiểu Ác Ma liền bay qua, nhưng đồng thời cũng có người ở chỗ nào đó hướng hắn nổ súng.



Viên đại bắn vào chỗ cách Tiểu Ác Ma cùng Đường Phong không tới nửa thước, sau tiếng súng là thanh âm của một người.



“Đừng chạy!”



Đường Phong giật mình, thanh âm này có chút quen tai, không phải Lục Thiên Thần, cũng không phải Charles.



Không bao lâu trong rừng đi ra một nam nhân Châu Âu trẻ tuổi: “Đi mau, phỏng chừng hắn sẽ nhanh chóng chạy tới.”



“Ivan?”