Siêu Sao

Chương 224 : Cảnh trong mắt, người trong lòng

Ngày đăng: 20:47 19/04/20


“Bảo bối…Ngô…” Xoay người, Charles theo thói quen định vươn tay ôm nam nhân bên cạnh, nhưng lại không chạm đến nam nhân mà hắn mong, chỉ có một mảnh trống rỗng.



Chạm vào khoảng không, Charles liền lập tức tỉnh lại, nháy mắt mấy cái mới thích ứng bóng đêm, hắn vươn tay sờ sờ chỗ Đường Phong ngủ, cái gì cũng không có, trống rỗng một mảnh.



Cảm xúc lạnh lẽo nói cho hắn, Đường Phong đã rời đi khá lâu.



Chẳng lẽ trời đã gần sáng?



Charles vươn tay cầm lấy đồng hồ của hắn để ở đầu giường, thời gian là khoảng bốn giờ, ngoài phòng vẫn tối đen một mảnh.



Xốc lên chăn rồi đứng dậy, thuận tay cầm ấy áo ngủ trên giá áo mặc vào, Charles để chân không vừa thắt dây lưng của áo ngủ vừa mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.



Khu vực để rượu ở phòng khách có ánh sáng mỏng manh, nhưng khi Charles đi qua cũng không có tìm được Đường Phong, chỉ nhìn thấy một chai Whisky bị mở ra, rượu thiếu khoảng một phần năm.



Một trận gió đêm thổi nay bức màn mỏng manh, Charles theo hướng gió thổi đi qua, ở cách đó không xa thấy được bóng dáng nam nhân ngồi ở ban công, bức màn bị gió thổi tùy ý tung bay, nam nhân dùng tay phải cầm ly rượu dựa vào ghế ngẫu nhiên lại nhấp hai ngụm, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm với những ngôi sao lấp lánh.



Thời gian giống như chậm lại, thong thả giống như muốn chậm rãi pha nên những màu sắc riêng biệt, vẽ nên những đồ án tùy ý trên bầu trời xanh trong.



Lúc này Charles bỗng nhớ đến một câu thơ, hắn đang ngắm nhìn Đường Phong, Đường Phong lại ở trên ban công nhìn bầu trời, ngắm là phong cảnh hay là người, ai là phong cảnh của ai, ai là vướng bận của ai?



Lục Thiên Thần a Lục Thiên Thần, cậu là thật sự buông tha hay lấy lùi làm tiến đây?



Nâng tay phải xoa nhẹ ngực trái, Charles thở dài xa xăm, ít nhiều vẫn có chút không cam lòng a, vì sao chính mình lại không có biện pháp hoàn toàn chiếm giữ được Đường Phong a?



Nhưng hắn lại dựa vào cái gì cảm thấy chính mình có thể giữ chặt đối phương đây?



Charles cuồng vọng tự đại, cũng sẽ có một ngày thất bại vô lực.



Thật giỏi cho Lục Thiên Thần, không thể đi sòng phẳng dứt khoát không lưu chút dấu vết, đây là cố ý làm cho Đường Phong nhớ kỹ đi?



Charles nhẹ nhàng sách một tiếng, hắn mới không tin lấy cái đầu thông minh của Lục Thiên Thần không tìm được cách làm cho Đường Phong triệt để hết hy vọng, hắn cũng không tin Lục Thiên Thần sẽ khinh địch mà buông tha như vậy, tên kia là ai a, là Lục Thiên Thần a.



Thích bất động thanh sắc xử lý sự tồn tại của người khác, muốn liền nhất định có được, dã tâm cùng cuồng vọng của Lục Thên Thần không hề ít hơn hắn hoặc Albert, chỉ là tên kia ẩn giấu sâu nhất, sâu đến mức có đôi khi ngay cả Charles cũng không thể chạm đến suy nghĩ của Lục Thiên Thần.




“Yên tâm đi bảo bối, tôi xuống tay rất nhẹ.” Charles buông Tiểu Ác Ma ra, chạy đến cạnh Đường Phong, miệng mân mê lên, “Bảo bối, đến hôn một cái.”



Đường Phong vung tay hướng trên miệng Charles tát qua: “Đừng khi dễ cậu ta.”



“Hắn cưỡng hiếp tôi!” Tiểu Ác Ma vừa ngồi dậy khỏi sô pha liền lên án, “Đường Phong, đừng để tên mặt người dạ gấu này lừa, hắn… hắn vừa rồi cư nhiên muốn…” Nói xong liền dùng hai tay che mặt khóc lên.



Cấp bậc diễn xuất này đặt ở trong mắt Đường Phong có thể nói là vụng về đến cực điểm.



Charles bĩu môi, có chút khinh thường: “Tôi không có hứng thú với cỏ non.”



“Ý của anh là tôi là cỏ già?” Đường Phong nâng mi.



“Không, cậu là đóa hoa trong lòng tôi.” Charles cười hề hề nói.



Tiểu Ác Ma khoanh tay trước ngực, ngồi trên sô pha sách một tiếng: “Thiết, cũ mèm.”



Charles ha ha cười, đột nhiên duỗi ra hai tay ôm lấy Đường Phong, dùng sức hôn lên nam nhân vừa tắm xong.



Charles kinh nghiệm đầy người cố ý ở trước mặt Tiểu Ác Ma trình diễn cảnh hôn nóng bỏng cùng Đường Phong, ngực hai nam nhân dán sát vào nhau, Đường Phong có chút bị đè ép mà lui về phía sau từng bước, thẳng đên khi lưng chạm tường không thể lui được nữa.



“Char…Ngô…” Miệng bị đối phương cướp đoạt, gắn bó thân mật ngẫu nhiên phát ra tiếng nước khiến người mơ màng, Charles vươn đôi bàn tay to dùng sức mơn trớn eo cùng lưng của nam nhân, đồng thời chen một chân vào giữa hai chân của nam nhân.



Tiểu Ác Ma ở bên cạnh nhìn xem đến trợn mắt há mồm, dần dần hay má bắt đầu nóng lên.



“Ngươi…Các ngươi…” Nuốt nước miếng một cái, cuối cùng Tiểu Ác Ma nhảy khỏi sô pha, nắm lấy gối dựa trên sô pha ném qua, “Ban ngày ban mặt mà không ghê tởm!”



Một phen bắt lấy gối dựa, Charles cười ha ha lên, “Con nít ranh mau cút đi, nhìn nữa coi chừng đau mắt hột.”



“Phi!”



Đường Phong buồn rầu xoa xoa huyệt thái dương, cậu có xúc động muốn dùng chổi quét cả Tiểu Ác Ma lẫn Charles ra ngoài.