Siêu Sao
Chương 239 : Lần đầu đụng độ
Ngày đăng: 20:47 19/04/20
Từ ngoài đi vào, Đường Phong cảm giác bầu không khí trong công ty thật không giống ngày thường, hình như thiếu chút gì đó, tinh thần làm việc, sự hăng say, tùy hứng hằng ngày cũng mất đi, trái lại thì sự nghi ngờ, đố kỵ, lo lắng hằn rõ lên nét mặt mọi người, dường như tin tức thay đổi quản lý cấp cao của công ty đã bị rò rỉ.
Hội nghị quản lý cấp cao như thế đối với một nhân viên tép riu như cậu thì có liên quan gì?
Nhưng Tiểu Vũ chính miệng nói với cậu rằng, cuộc họp sáng nay cậu nhất định phải có mặt.
Mỗi ngày ba bữa như thường lệ, sau đó Đường Phong ung dung đi đến dự cuộc họp, bất quá cuộc họp này không giống như cậu tưởng tượng là mấy.
Lúc bước vào thì đã thấy các quản lý cấp cao ngồi đấy, tập đoàn giải trí Thiên Thần thành lập cũng chưa lâu, bây giờ nói thẳng ra là cho dù Đường Phong là diễn viên có tên tuổi đi nữa, thì cậu cũng không phải là người nên có mặt ở đây, những người khác khi nhìn thấy cậu thì có chút ngờ vực, tò mò, nhưng cũng chẳng ai hỏi bất cứ điều gì.
Khi tất cả mọi người đều ngồi xuống, thì đúng chín giờ một người đàn ông bước vào, người này cậu đã từng gặp một lần tại Giang Tây, cha của Lục Thiên Thần.
Cha con rốt cuộc vẫn là cha con, Lục Thiên Thần xem ra vẫn còn non tay, phong thái của cha Lục Thiên Thần so với anh ta còn chững chạc hơn hẳn.
Lục Thiên Thần thì tựa như một con báo đen, thích mai phục vào ban đêm, bình thường lãnh cảm, lạnh lùng băng giá, nói không chừng sau một khắc sẽ đột nhiên nhảy lên cắn đứt cổ họng đối phương, cả người luôn tràn đầy sinh lực, thế nhưng sự trầm tĩnh và kín đáo thì không phù hợp ở độ tuổi anh ta chút nào.
Đối với cá tính “trầm tĩnh” này, Đường Phong nghĩ đại khái là do di truyền.
Khác biệt chính là Lục Thiên Thần làm cho người khác cảm giác có tình cảm hơn, mà hiện tại thì con cáo già trước mặt đang đeo một cái mặt nạ, giấu mình tươi cười quan sát những người trong phòng.
Cha của Lục Thiên Thần mỉm cười ngồi xuống, thay ông ta phát biểu là một thư ký trông có vẻ cũng khá thông minh, Đường Phong cũng chẳng thèm để ý đến những vấn đề quản lý hay những rắc rối mà công ty đang gặp phải, cậu chỉ lẳng lặng ngồi ở cuối ghế, nhiều lúc cậu cảm thấy cha của Lục Thiên Thần thỉnh thoảng lại lia ánh mắt sắc nhọn sang nhìn cậu.
Cáo già rốt cuộc vẫn là cáo già.
“Cậu muốn cái gì, tiền tài, danh vọng hay địa vị?” Lục Thiên Tịch chỉ cười cười, một lần nữa ngồi trở lại vị trí chủ tịch.
“Không ai ghét mấy thứ đó.” Đường Phong nói rõ.
“Đúng vậy, không ai ghét mấy thứ đó, ” Lục Thiên Tịch tiếp tục “Việc thay đổi quản lý cấp cao sẽ truyền ra rất nhanh, tôi không hy vọng sẽ có bất kỳ thay đổi nhân viên nội bộ nào hết, ví dụ như minh tinh nào đó tự ý tách ra thành lập công ty riêng”.
“Ngài nói không sai, Lục Tổng, ngài hiện giờ đang nắm giữ vị trí cao nhất ở tập đoàn Thiên Thần này, tôi đương nhiên sẽ không gây khó dễ cho ngài, không ai lại khờ dại đi đối đầu với chính cái nơi mà mình hái ra tiền.”
“Lục Tổng, tôi sẽ không hủy hợp đồng với công ty.” Đường Phong chủ động chấp thuận, nhưng cậu đồng thời cũng nói rằng: “Tôi nghĩ ngài có chút hiểu lầm, giữa tôi và Lục Thiên Thần không có bất cứ quan hệ gì, ngoại trừ làm bạn giường ra, không còn bất kỳ quan hệ nào khác.”
Đường Phong lựa chọn biến chính mình thành một trò tiêu khiển trong mắt của Lục Thiên Tịch: “Một diễn viên mà đi quá giới hạn của mình thì đạt được gì? ngoài thất bại và trắng tay trong cuộc chơi ra thì chẳng có gì hết, tôi chỉ muốn bản thân mình sống được tốt hơn một chút, mặc kệ ai nghĩ cái thế giới giải trí này là kỷ viện đàn điếm gì đi nữa, thì người muốn tồn tại trong thế giới này phải biết cạnh tranh để trèo lên danh vọng, tôi cũng không muốn bị thụt lùi và bỏ lại phía sau.”
“Cậu là một người thông minh.” Lục Thiên Tịch nói.
Tôi vốn biết chính mình không đến nỗi ngu đâu.
Đường Phong âm thầm oán giận, sau đó vừa cười vừa nói: “Đối với người có trí tuệ anh minh như Lục Tổng đây, tôi chỉ một con người nhỏ bé đang xoay sở để đối mặt với thực tế mà thôi.”
“Tôi không muốn đắc tội với ngài, Lục Tổng.” Đường Phong chủ động tỏ ra yếu kém.
“Vậy cậu cứ tiếp tục làm một người thông minh đi, nếu như Lục Thiên Thần đã tìm thấy cậu”. Lục Thiên Tịch mỉm cười nói, “Nhớ kỹ lời tôi nói, gần đây nó tâm tình không tốt, nhà cũng không thèm về.”