Siêu Sao

Chương 242 : Thẳng thắn

Ngày đăng: 20:47 19/04/20


Albert thản nhiên đến ngồi lên ghế tổng tài, lấy tay xoay xoay cây bút máy, ngón tay điêu luyện đảo từ bên này sang bên kia khiến hai người còn lại trong phòng đều tròn mắt nhìn.



Khép hờ lại cửa phòng nghỉ, Đường Phong dựa lưng vào cánh cửa, vẻ mặt giả vờ thoải mái nhìn Tiểu ác ma.



“Là Lục Thiên Thần sai cậu tới phải không.”



Giọng nói không phải đang chất vấn, Tiểu Ác Ma đã ăn dằm nằm dề ở nhà Đường Phong một thời gian nên hẳn cũng biết rõ tính cách của cậu, khẳng định đây chỉ là hỏi han bình thường, tốt nhất là nên thẳng thắn nói rõ, chứ đừng bắt Đường Phong phải tra hỏi, mặc dù Đường Phong vốn dĩ đã biết đáp án, nhưng cậu muốn chính bản thân Tiểu Ác Ma nói ra.



Thẳng thắn thì cho dù có mắc sai lầm, người khác cũng có thể tha thứ cho, còn nếu mà cứ quanh co chối cãi thì phải nghiêm khắc trừng trị.



“Ngoại trừ anh ấy ra thì còn có ai có thể ra lệnh cho tôi được nữa chứ.” Tiểu Ác Ma thật thà nói, dù sao thì Đường Phong – người đang đứng trước mặt cũng chính là người đàn ông này mà đại ca mình yêu chết đi sống lại.



Không tiếp tục hỏi, cũng không dùng lời lẽ trách móc hay mắng chửi, Đường Phong chỉ là bình tĩnh gật đầu, đồng thời hỏi: “Hẳn là cậu sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đây, có phải là đang tìm cái gì không?”



“Đúng vậy.” Tiểu Ác Ma gật đầu.



“Có tìm được chưa?”



“Sắp giải mã xong rồi, đột nhiên nghe tiếng cửa mở nên tôi mới trốn đi”. Tóm lại là vẫn chưa lấy được thứ cậu ta muốn.



Đường Phong hỏi: “Vậy thứ cần tìm ở đâu?”



Cho rằng Lục Thiên Tịch sẽ không quay lại, cũng không quan tâm đến Albert.



Tiểu Ác Ma chỉ chỉ phía sau Đường Phong: “Trong máy vi tính.”



Vậy không có gì để nói nữa rồi, Đường Phong lại kéo cửa bước đi, Albert đang ngồi ở ghế tổng tài, thấy hai người bọn họ đi ra, liền cười cười, rồi đứng lên, giống như Albert đang đi guốc trong bụng Tiểu Ác Ma vậy.



“Cậu ta bận việc của cậu ta, còn chúng ta thì bận việc của chúng ta.” Từ phía bàn bước ra, Albert đưa tay kéo Đường Phong lại, “Nói chuyện một chút đi.”



“Lo mà làm việc của cậu.” Albert nhìn Tiểu Ác Ma rồi nói một câu, Đường Phong và Albert xoay người đi vào trong phòng nghỉ thêm một lần nữa.



“Cám ơn.” Dù thế nào đi nữa, lúc này đây chính là dựa vào Albert bày mưu tính kế, mới có thể gạt được Lục Thiên Tịch, chứ vốn dĩ không thể nào dễ dàng qua mặt được lão ta như vậy.



Đây quả thật đúng là “Trộm nhà khó đề phòng” mà.



Đường Phong nhìn người đàn ông tóc vàng mắt xanh trước mặt, trước đây Albert còn lừa cả hình cảnh Anh Quốc một cú đau đớn, sao bây giờ cái tên hỗn đản này lại tin tưởng cậu, còn có thể sẵn lòng giúp đỡ cậu mà không đòi hỏi gì.




Sau đó Đường Phong gọi cho Charles, một lúc sau thì con gấu to xác đến đón cậu về, cũng không biết Charles có biết cậu đã ăn tối cùng với Albert hay không, nhưng đầu hùng này chỉ cười hì hì, một câu cũng không hỏi.



Về đến nhà thì thấy tinh thần cũng như thương tích của Lục Thiên Thần đã hoàn toàn hồi phục, nhìn không ra là đã từng bị thương.



Qua hai ba ngày, Đường Phong nhận được điện thoại của Tiểu Vũ, quả nhiên Albert đã nói trước, bọn họ bây giờ phải chuẩn bị đi Mỹ.



Công ty thực sự là ưu đãi nhân viên, lần này sang Mỹ thì công ty sẽ chịu toàn bộ chi phí, trong thời gian này Đường Phong phải quay phim, chụp ảnh, đương nhiên cậu cũng được hai tuần nghỉ ngơi.



Đang cùng Tiểu Vũ bàn bạc một chút về lịch trình, thì thư ký gọi Đường Phong đến phòng tổng tài một chuyến, có chuyện gì mà Lục Thiên Tịch phải tìm cậu.



Chắc chắn là không phải chuyện tốt lành gì rồi.



Người ở thế cô đôi khi phải cúi đầu, Đường Phong rất nhanh vào thang máy đi đến phòng tổng tài, viên thư ký lúc mở cửa cho cậu vẫn còn nhìn chằm chằm, vẻ mặt phức tạp, Đường Phong biết danh tiếng của cậu rốt cuộc đã bị hủy hoại.



Quên đi, vốn dĩ cậu cũng chả có cái gì gọi là danh tiếng.



“Lục Tổng.” Đường Phong đi vào.



“Đóng cửa lại.” Lục Thiên Tịch cúi đầu xử lý công việc, trong lúc làm việc thì dường như hai cha con nhà họ Lục này chẳng khác nhau chút nào, cũng cái bộ dạng chăm chú kia.



Đường Phong liền đóng cửa lại, nghe Lục Thiên Tịch nói với cậu: “Ngồi đi.”



Được rồi, ai mà thích đứng chứ.



“Vài ngày nữa sẽ sang Mỹ.” Từ lúc Đường Phong bước vào tới giờ, Lục Thiên Tịch không hề liếc mắt nhìn cậu.



Đường Phong không nói lời nào, còn biết nói gì nữa, không bằng chờ đối phương nói xong.



Trầm mặc chừng vài phút, không đợi Đường Phong có nghe hay không, Lục Thiên Tịch nhẹ giọng cười, ngẩng đầu lên, giọng nói đầy thâm thúy: “Là do Albert sắp đặt.”



“Tôi tuân theo sự an bài của công ty.” Về phần ai sắp xếp ai, có liên quan gì nhau.



“Tôi thật là đã xem thường cậu rồi.” Lục Thiên Tịch nói một câu dường như rất là xúc động.



Vậy tốt nhất là cứ xem thường tôi đi, đừng đánh giá cao tôi làm gì.