Siêu Sao
Chương 250 : Dùng sức đi mà
Ngày đăng: 20:47 19/04/20
Cuộc sống hiện tại của Đường Phong gặp phải nhiều gút mắc trong tình cảm, song Đường trong phim 《 Thiên Tử 》 cũng chả khá gì hơn, vào cái thời kỳ xã hội mục nát này, thân hình yêu kiều nóng bỏng của mấy người đẹp rốt cuộc chỉ có thể đi làm vệ sĩ cho người khác, mà Đường trong phim thì lại có những phiền hà liên quan đến chính người đại diện của mình – một người bạn thân từ thuở thơ ấu.
Từng chi tiết nhỏ nhặt trong phim thật khéo sao rất giống Đường Phong ngoài đời, hai năm trước cũng là chưa nổi tiếng, chuyện tình cảm không được như ý muốn, sự nghiệp thì lênh đênh như thuyền trôi sông, trong một lần leo lên núi giải sầu thì bất cẩn bị trượt chân xuống vách núi.
Kiếp trước, rồi kiếp này, một mình Đường nằm trong phòng bệnh, từng dòng ký ức ùa về như những thước phim, dâng trào một cách mãnh liệt.
Quyền lực bị tước đi, kỷ niệm bị chôn vùi, khi anh ta tỉnh dậy thì trở lại làm một diễn viên hạng xoàng không chút tiếng tăm.
Đường Phong không có thế lực, cũng không có những ký ức bị vùi lấp, thế nhưng tình tiết trong phim sao mà giống cậu thế, đôi khi Đường Phong hoài nghi vì sao trên thế giới này lại có sự trùng hợp kỳ lạ đến như vậy.
Mặc kệ thế nào đi chăng nữa, Đường trong phim và Đường Phong ngoài đời, cuộc sống của cả hai đều đã có những thay đổi to lớn.
“Bảo bối, sao tôi thấy bộ phim này làm ra cứ như là đo ni đóng giày cho cậu vậy đấy”. Charles vừa mới tắm rửa xong, cả người khoan khoái nhẹ nhàng, đứng trước mặt Đường Phong khoe cơ thể mát mẻ của mình.
Thì đúng là mát mẻ thật, trên người ngoài chiếc quần lót con con màu đen ra thì con gấu này chả bận gì khác.
Hai tay chống nạnh đứng trước mặt cậu, giống như là cố ý phô ra thân hình mê người kia, Charles tiếp tục nói “Có lẽ cậu cũng chính là thần tiên chuyển kiếp đó nha, ái chà, trời đất, tôi không nên có suy nghĩ như vậy, càng nghĩ chỉ làm tôi càng hưng phấn thêm thôi”.
“Hưng phấn là vì anh khinh thường thần linh sao?” Liếc mắt nhìn Charles, Đường Phong chỉ chỉ tủ quần áo, “Tự tìm quần áo mà mặc đi.” Sau đó liền đứng dậy bước vào phòng tắm.
Sau khi rời khỏi quán cà phê thì Charles cứ lèm bèm đeo riết lấy cậu không buông, Đường Phong cũng mặc kệ, nếu Charles và Albert đã sớm thỏa thuận với nhau, không chừng lúc trở về sẽ có thể gặp Albert, rồi không biết sẽ phát sinh thêm chuyện gì nữa, cũng không muốn phải lo lắng thêm.
Rốt cuộc Đường Phong cùng Charles lái xe về khách sạn, thường ngày đều có thể thấy Albert trong đấy, nhưng hôm nay chả hiểu vì sao mà hôm nay không thấy bóng dáng anh ta đâu, Đường Phong lúc đầu còn hơi khó hiểu, nhưng sau đó nghĩ có khi nào Albert cũng đã gặp qua Charles rồi hay không.
Ngâm mình trong phòng tắm suốt một giờ, Đường Phong mới chậm rãi mặc quần áo ngủ vào.
Cậu bây giờ cũng không quan tâm việc phải bận áo ngủ cả đêm, tuy rằng ngủ khỏa thân thì lúc nào cũng thoải mái hơn nhiều, cũng tốt hơn việc buổi sáng phát hiện mình trần truồng cọ cọ vào người Albert, chuyện đó thật là đáng xấu hổ với cậu.
“Bảo bối, cậu đánh thật có sức đấy nha” Charles liếc mắt giương khóe miệng hàm chứa ý cười, lấy cái vẻ mặt đầy chế nhạo nhìn người đàn ông Châu Âu đang đứng ở kia “Tên biến thái kia, có phải ngươi dạy hư Đường bảo bối nhà tôi phải không.”
Không biết Albert khi nào thì trở về, chỉ là mỉm cười uống cà phê, không thèm để ý đến câu hỏi của Charles.
“Hai người từ từ mà nói chuyện.” Chỉ nói một câu, Albert đứng lên rời khỏi.
Không hỏi Đường Phong vừa cùng Charles làm gì, cũng không hỏi Charles tới làm chi, cũng không quan tâm sau khi anh ta đi rồi thì sẽ phát sinh thêm chuyện gì nữa.
Chả biết tại sao mà lại hành động như vậy, thật đúng là phù hợp với tính cách đặc biệt của Albert.
“Anh tới đây làm gì, chỉ đơn giản là muốn tôi tha thứ cho anh thôi hả?”. Đường Phong hoài nghi hỏi, “Tôi không nghĩ vậy, tốt nhất là anh nên nói thật với tôi ngay từ đầu đi”.
Charles vuốt vuốt bàn tay, lần đầu tiên mới thấy Đường Phong càng ngày càng đáng yêu a, lại dễ chịu nữa, yêu chết đi, còn thêm phong độ nữa.
“Cái tên chết tiệt kia không thể nào cứ ở bên cạnh cậu mãi, rốt cuộc thì hắn cũng bị đá đít thôi”. Charles chỉ chỉ Albert vừa mới rời khỏi.
“Chuyện của Lục Thiên Tịch đã giải quyết xong rồi sao?” Đường phong hỏi.
“Không nhanh như vậy đâu, nhưng Lục Thiên Tịch bây giờ bị con trai lão đoạt mất quyền lực, hai cha con nhà ấy cứ đấu cho vui vào, sẽ không quan tâm đến những con người nhỏ bé như chúng ta đây đâu.” Charles giải thích, “Đóng kịch phải đóng cho trót chứ, qua hai ngày nữa thì sẽ có một buổi party, Albert chắc là sẽ đi tìm niềm vui mới mà thôi, trước đây hắn ta chính là hạng người như vậy”
“Hạng người là như vậy?”
“Cưng chiều một người tới thời điểm nào đó, rồi đột nhiên không thích nữa, thế là hắn bỏ xó, vứt bỏ người ta như vứt rác.”
“Cho nên tôi chính là cái loại rác rưởi kia.” Đường Phong đã hiểu được.