Siêu Sao
Chương 253 : Liên hoan phim
Ngày đăng: 20:47 19/04/20
Thời gian thưởng thức tại buổi tiệc này coi như hài lòng, tuy rằng xuất hiện tên Jonas kia phá bĩnh mất không khí, nhưng Đường Phong cũng đã cho hắn một bài học, việc gì nên nhẫn nại thì nhẫn nại, còn việc gì chẳng cần phải nhẫn nại thì cứ xả hết ra không cần phải kiềm chế chịu đựng làm gì.
Trình độ nhẫn nại càng cao, thì càng khích đối phương phát điên, càng làm cho họ mất đi uy phong.
Kino gần đây cũng bận bịu, kết thúc buổi tiệc thì chia tay nhau mỗi người một hướng.
Như bây giờ cũng tốt, ai cũng có cuộc sống riêng, có thời gian rãnh rỗi thì tụ tập tán gẫu với nhau, Kino cũng không phải mẫu người cố chấp, không thể không buông tay những người không thuộc về mình, duyên nợ không thành thì làm bạn bè cũng vui chứ sao.
“Bảo bối, tôi vừa nhìn thấy cái tên chết tiệt sàm sỡ cậu trong phim kia kìa”.
Lúc Đường Phong quay về xe thì phát hiện Charles đã ngồi sẵn bên trong, không biết ngồi miết trong này luôn hay là đi ra ngoài rồi mới quay lại.
“Anh nghĩ xem tôi với anh ta thì ai đẹp trai hơn?”. Đường Phong vỗ lên vai Charles một cái.
Charles cười khà khà, vỗ vỗ ngực: “Đương nhiên là bảo bối của tôi ăn đứt hắn ta rồi, trên thế giới này không ai có thể phủ nhận độ quyến rũ mê người của cậu được”.
Cái tật nịnh đầm vẫn không bỏ được.
Sau đó bọn họ quay về khách sạn, Albert chắc là đã đi rồi, trong phòng không mảy may tìm được chút gì còn sót lại, một vết tích nhỏ cũng chẳng thấy, không có lấy một bộ quần áo, không có lấy một cọng tóc.
Ra đi thật sạch sẽ, khiến Đường Phong có chút ngạc nhiên không nói nên lời.
“Sao tôi thấy giống hiện trường phạm tội quá, tội phạm sau khi rời khỏi liền tiêu hủy chứng cứ, quét dọn sạch sẽ, không dấu vân tay, không vết tích, cái gì cũng không có.” Đường Phong bước vào nhìn phòng ngủ một chút, rồi mở tủ quần áo ra, chỉ còn sót lại đồ dùng của chính cậu.
Sau cùng cậu lại đi đến nơi mà Albert thích nhất – phòng đọc sách, nhưng cái gì cũng không có, toàn bộ bút sách này nọ anh ta đều mang theo hết.
“Cái loại tính cách độc ác xấu xí này có thể sống đến bây giờ, thì cậu phải tin rằng, ngoại trừ vẻ bề ngoài có cái biệt danh nguy hiểm biến thái làm cho người ta kính trọng và sợ sệt thì hắn ta rất là cẩn thật trong mọi trường hợp, hiển nhiên là không bao giờ để lại dấu vết và nhược điểm của chính mình”. Charles ỉ ôi đi theo Đường Phong từ phòng này sang phòng khác.
“Ha ha ha, cái tên biến thái chết tiệt kia rốt cục cũng xéo đi rồi, tôi thật hy vọng hắn ta mau mau tìm vui nơi khác nha, vĩnh viễn đừng bao giờ đến quấy rối thế giới tươi đẹp của hai chúng ta nữa.” Đáng tiếc Charles còn chưa hớn hở được bao lâu thì Đường Phong liền tạt cho anh ta một chậu nước lạnh.
“Buổi tối không được vào phòng tôi, nếu không tôi sẽ đá anh ra ngoài ngay lập tức.” Đường Phong nghiêm mặt nói.
“Bảo bối à…”
“Đừng có làm nũng nữa Charles, anh càng ngày càng ẻo lả, làm tôi thấy buồn nôn quá.” Đường Phong thừa dịp tạt thêm cho Charles vài câu nữa, “Hình tượng người đàn ông khôi ngôi tuấn tú mạnh mẽ của anh trong mắt tôi càng ngày càng xuống cấp rồi đó, Charles.”
Đường Phong lắc đầu, nói cứ như là chuyện lạ đã xảy ra.
“Đêm nay tôi sẽ ngủ một mình, Đường Đường yêu dấu.” Hết giả bộ tủi thân nũng nịu, Charles-đậm-chất-đàn-ông đã quay trở lại.
Đường Phong còn có một chuyện muốn hỏi Charles.
“Anh ở bên cạnh tôi lúc này có sao không? Lục Thiên Tịch không phải là vẫn tìm cơ hội theo dõi chúng ta đó sao?”.
“Yên tâm đi bảo bối, tôi đoán chắc rằng Lục Thiên Tịch bây giờ không có tâm tình mà đi lo chuyện người khác đâu.” Charles vừa cười vừa nói.
Lục Thiên Thần và cha anh ta hẳn là đang đấu nhau kịch liệt, Đường Phong bỗng nhiên nhớ đến Lục Thiên Thần – người đàn ông hiểu tâm tình cậu nhất, cậu cũng không thể nói là bản thân mình không có cảm giác với anh ta.
Cậu kỳ thực có chút lo cho Lục Thiên Thần, cũng lo chút chút thôi, nhưng hiện tại việc cậu có thể làm chính là đừng biến chính bản thân mình trở thành nhược điểm của Lục Thiên Thần.
Không ai thích để chính mình trở thành yếu điểm và liên lụy của người khác, và nếu bọn họ trong lúc đó không gặp nhau thì đã không phải nợ tình nhau như thế này.
…
Buổi dạ tiệc sau lễ trao giải cũng dần dần kết thúc, những diễn viên nổi tiếng cùng tụ họp với một số bạn bè xung quanh, có lẽ là tham gia một bữa party tư nhân nào đó.
Tại đây Đường Phong cảm thấy cuộc sống hơi mất mát một chút, cậu không muốn tham gia thêm bữa tiệc nào, chỉ muốn quay trở về mà thôi.
“Sau này còn có cơ hội mà, đừng chán nản như vậy.” Charles còn tưởng Đường Phong bởi vì không đoạt giải nên thẩn thờ, đáng tiếc là việc an ủi kia của Charles chẳng khá khẩm hơn chút nào.
“Xin lỗi Charles, anh có thể để tôi yên tĩnh một chút, được không?”
Không phải đang đau khổ này nọ, chỉ đơn thuần là cậu muốn một mình yên tĩnh mà thôi.
Charles cũng không phải ngang ngược không nói để ý đến lời nói Đường Phong, nên cũng quyết định không quấy rầy Đường Phong.
Tuy rằng muốn quay về, nhưng cuối cùng lại không muốn nhốt chính mình vào trong phòng, một mình lái xe tới gần bờ hồ, tìm một chiếc ghế đá lẳng lặng ngồi xuống, mông lung nhìn dòng nước trong suốt và ánh đèn từ xa xa phản chiếu lên.
Nhắm mắt lại, hít thật sâu, ngọn gió mát rượi thổi lướt qua làn da cậu.
Cái gì cũng không muốn nghĩ, không phiền não, không sầu lo, để bản thân lạc vào trong khoảng không, hưởng thụ khoảng thời gian thư thả tự tại ngắn ngủi này.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng ở đằng xa, trong bóng đêm một bóng người trẻ tuổi từ từ hướng về phía Đường Phong.
Một trận gió mát từ trên mặt hồ thổi tới, mang theo mùi vị nhàn nhạt của cá, cơn gió thổi qua làm lay lay mái tóc đen của người kia.
Người kia càng gần, cái bóng dáng ấy cũng đang rất trầm tĩnh, chỉ có ánh đèn đường chiếu vào lưng của người ấy.
Cuối cùng người kia đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu, nhẹ giọng nói “Chúc mừng, giải thành tựu trọn đời.”
Mở mắt kinh ngạc nhìn người kế bên, Đường Phong nhẹ nhàng cười: “Đáng tiếc bây giờ tôi chỉ có một đề cử”.
“Cậu còn trẻ.” Lục Thiên Thần nhìn cậu, hai mắt chăm chú như quyến rũ người khác, cuối cùng, lại bổ sung một câu, “Cậu còn có tương lai, tôi cũng vậy.”
“Tranh chấp gia đình đã đâu vào đấy rồi sao?” Đường Phong đùa một chút.
“Trước mắt thì đúng vậy.” Lục Thiên Thần hơi cụp mắt, đưa tay nắm lấy tay Đường Phong có chút lạnh lẽo, không giải thích, không nói nguyên nhân, chỉ là nắm chặt lấy bàn tay cậu.
Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay kia truyền đến, cảm xúc cảm bao vây lấy Đường Phong, Lục Thiên Thần còn kéo người cậu tựa vào vai mình, nếu là trước đây thì cậu chắc là tức giận vì hành động tùy tiện này.
Nhưng hiện tại, cậu nghĩ, đã không còn quan trọng nữa rồi.
“Nói chuyện với tôi một chút đi.”
“Ừ.”
Nhưng lại yên lặng không nói gì, ánh trăng rọi xuống đỉnh đầu hai người, mãi cho đến khi đâu đó có giọng cười lanh lảnh của một cậu bé chạy bộ lúc sáng sớm, từ phía xa xa thì bình minh đã lên, Đường Phong giật mình tỉnh giấc mới phát hiện ngủ quên bên cạnh một người đàn ông.
Không biết lúc nào thì cậu đã gối đầu mình lên đùi của Lục Thiên Thần, Đường Phong híp mắt ngồi dậy, bên tai liền nghe được giọng thì thầm của Lục Thiên Thần.
Đường Phong vẫn còn say ngủ, lơ mơ chưa tỉnh hẳn thì ai đó đã dịu dàng nhẹ hôn lên môi cậu: “Chào một ngày mới.”