Siêu Sao

Chương 256 : Tiệc sinh nhật

Ngày đăng: 20:47 19/04/20


Mấy bữa tiệc sinh nhật của giới trẻ ngày nay thật không thích hợp với Đường Phong, có lẽ bởi vì cậu không thể nào thích ứng nổi, nào là nhạc quá lớn, rồi các cô em gái trẻ đẹp cứ lượn tới lượn lui, rồi nhiều khi còn cãi nhau loạn xạ lên, những thứ đó khiến cậu thấy thấp thỏm, lo lắng, không yên tâm chút nào.



Tuổi trẻ của cậu lúc trước thì khiến cho nhiều người thèm muốn, có thể ăn chơi thỏa thích, nhảy múa ca hát tùy hứng, nhưng tình trạng sức khỏe cũng như thân thể cậu không cho phép nên hầu như cậu chỉ đứng nhìn mọi người mà thôi.



Đứng không bao lâu thì tức ngực, sau đó đành phải sớm rời cuộc vui.



Bây giờ mấy cậu trai trẻ có thể trò chuyện với cậu cũng chả có bao người, còn lại đa số toàn là mấy anh chàng long bong và đầu óc ấu trĩ, Đường Phong phát hiện kỳ thực chính bản thân cậu cũng chẳng có kiên nhẫn gì cho lắm.



Đều là do từ thói quen của Charles và Lục Thiên Thần mà ra, Đường Phong nghĩ rồi một ngày nào đó cậu cũng không thể đành lòng rời khỏi hai cái tên chết tiệt kia.



Sinh nhật hôm nay của Kino không giống Đường Phong tưởng tượng, có chỗ dành cho khiêu vũ, cũng có chỗ dành cho người thích yên tĩnh, thích hợp cho mấy người bạn tụ tập tán dóc với nhau.



“Đường!” Đường Phong và một số vệ sĩ đi bên cạnh vừa bước vào thì Kino liếc mắt đã nhìn thấy bọn họ, dường như là chờ đợi đã lâu, lập tức ra chào đón rất nhiệt tình.



Được rồi, để tránh phát sinh chuyện không nên xảy ra, Đường Phong nhẹ nhàng đẩy hai người đàn ông kế bên ra.



“Tôi đi lấy chút rượu.” Lục Thiên Thần hiểu ý, để Đường Phong có không gian riêng tư, chủ động rời đi, hướng về phía quầy phục vụ, dường như là cảm thấy hứng thú với màn biểu diễn rượu ở đằng kia.



“Tôi nghĩ hôm nay số tôi đỏ lắm à nha, ai da, có đánh bài kìa, tôi qua làm vài ván mới được, có gì thì gọi tôi nha bảo bối.” Nháy mắt một cái với Đường Phong, Charles nhanh chân rồi khuất vào đám đông.



“Hôm nay tôi dắt theo hai người bạn tới đây chơi, hi vọng anh không để bụng.” Đường Phong cười cười tiến đến ôm Kino một cái, rồi vỗ vỗ vai nhau, giống như đã lâu rồi không gặp.



“Cậu đồ quỷ này, phim《 Thiên Tử 》 thành công như vậy, cậu còn dẫn bạn tới đây ăn chùa nữa hả!” Kino ôm Đường Phong thật chặt, sau đó buông cậu ra rồi nhìn chằm chằm Đường Phong từ trên xuống dưới, lúc sau cảm thấy vẻ mặt của người đối diện hình như sắp chịu không nổi nữa nên Kino mới chịu rời mắt chỗ khác.



Đường Phong trêu một chút: “Tôi biết anh yêu thầm tôi, thế nhưng tôi xin anh, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt chết người đó được không, tôi sẽ xấu hổ lắm đấy.”



“Được rồi, cậu mà biết xấu hổ nữa sao?” Kino không khách khí móc méo Đường Phong, vừa cười vừa nói, “Tôi chỉ là phát hiện cậu càng ngày càng làm cho người khác mê mẩn đó thôi, lúc này chắc được bao dưỡng ngon lắm phải không? Hay là chăm chỉ rèn luyện cơ thể vậy, toàn thân đều toát ra vẻ rất là ngọt ngào hạnh phúc, giống như là đang nói ‘Ôi cha, tôi cảm thấy quá tuyệt vời mà’ !”



Kino khoa trương mọi thứ lên, rồi còn lấy hai tay ôm chính mình, minh họa hết sức sinh động khiến Đường Phong rất muốn đấm cho người kia một cái.



“Tôi thấy anh thiếu thốn tình cảm riết bị khùng lên rồi, đầu óc anh hình như cũng điên điên luôn!”



Hai người xúm nhau đá xéo một trận, sau đó lại bắt đầu hỏi han công việc rồi cuộc sống này nọ.



“Tôi đoán《 Thiên Tử 》 sẽ có phần tiếp theo, kỳ thực bộ phim này, Robert mạo hiểm rời khỏi cương vị công tác thì hẳn là sẽ gánh nặng cho coi, cậu cũng biết đó, có một số người Mỹ luôn có thái độ hoài nghi và tẩy chay đối với những diễn viên như chúng ta đây, nhiều khi tôi thấy rất thất vọng đối với mấy cái quan điểm cổ hủ này.”



Nhân viên phục vụ đưa một ly sâm-banh cho Đường Phong, Kino nói cho cậu biết một số việc mà trước đây Đường Phong không hề biết.



“Cũng còn may là doanh số bán ra không tồi, bằng không thì tôi thật tình không biết làm sao đối mặt với với sự tin tưởng và ủng hộ của Robert nữa.” Robert chưa từng đề cập với Đường Phong về chuyện này, nhưng Đường Phong có thể hiểu được, nếu như trong thời gian đang quay mà nói cho cậu nghe hết sự tình, chỉ sợ sẽ càng làm Đường Phong cảm thấy áp lực hơn thôi.



Đối với bộ phim, thì càng không có bất kỳ tác dụng nào.



Đường Phong cảm kích sự tin tưởng của Robert, đối với chuyện thế này, thì cách tốt nhất để đền đáp chính là giành được thành tích cũng như doanh thu từ phòng chiếu và từ chính những người có thành kiến đó, Robert không hổ là người do chủ tịch đề cử, mà anh ta cũng không phụ lòng cũng như sự tin tưởng của đối phương.



Sự thực đánh bại tất cả.



“Ngay từ lúc đầu thì mấy tên chết tiệt kia đã xem thường cậu, bây giờ chắc là bọn chúng không dám ngóc đầu lên đâu.” Kino nói.



Đường Phong cười cười, cho dù trước kia bọn họ khinh thường anh ta, cậu cũng không cách nào đảm nhận doanh thu chính cho phòng vé, thế nhưng phim đoạt thành tích ngoài mong muốn, cho nên bọn họ vẫn như cũ cam tâm tình nguyện và hợp tác cùng cậu.
Bà Ruth đột nhiên bị thương trong buổi tiệc cũng chỉ là sự cố ngoài ý muốn cho nên chung quy cũng không ảnh hưởng lắm đến những vị khách xung quanh, may là vết thương không nặng lắm, nên Kino cũng có chút yên lòng.



“Bà nội, sao bà đến mà không báo cho cháu biết một tiếng.” Ngồi trong phòng, Kino hỏi han bà Ruth, Bác sĩ Harvey đã thay băng mới cho bà Ruth.



“Nói cho cháu biết? Không, ta dự định tạo cho cháu bất ngờ mà.” Bà Ruth vừa nói vừa giơ cái tay bị thương của mình lên, “Một bất ngờ đầy vui mừng!”



Kino nhất thời dở khóc dở cười, giang hai tay ôm lấy bà Ruth: “Làm cháu sợ muốn chết thì có.”



“Ta không sao, mấy đứa cứ lo lắng vậy cứ làm như ta sắp đi gặp tổ tiên vậy”. Bà Ruth còn lắc lắc tay, ý bảo mình vẫn khỏe, song cũng đòi thêm “Cho ta một ly rượu nữa đi.”



“Bà nội!” Kino bất đắc dĩ thở dài, “Nửa ly thôi nha.”



“Tốt, có còn hơn không.”



Ôm bà Ruth thêm một cái, Kino đem nửa ly rượu vang cho bà, sau đó nói”Cũng không còn sớm nữa, bà ngủ đi nha.”



“Kino.” Bà Ruth kêu một tiếng.



“Dạ.”



“Đưa ta mấy bộ phim xem, phim của Đường Phong đó, nghe nói phim cậu ta đóng có chút phiêu lưu trinh thám còn rất kích thích.”Bà Ruth còn nhớ rõ mấy lời lúc nói chuyện phiếm với Đường Phong.



Kino nở nụ cười: “Không biết kích thích hay là kích động, cháu với cậu ấy còn hôn nhau trong phim nữa đó”.



“Ai cha, nghe coi bộ hấp dẫn vậy sao.” Bà Ruth nheo mắt, thấp thoáng dáng vẻ rất hưng phấn.



Kino vừa cười ha ha vừa nói: “Không thành vấn đề, nhưng cháu sợ ba mà thấy chắc ba sẽ giết cháu luôn.”



“Nó mà dám?” Bà Ruth trưng ra bộ dạng đe dọa



“Cháu đi lấy phim cho bà liền.”



Kino ra khỏi phòng ngủ bà Ruth, chuẩn bị tìm bộ phim《 Ác Ma Đường Mòn 》, may là Kino vẫn mang theo bên người, lúc ra ngoài thì phát hiện Bác sĩ Harvey đứng đờ người ở hàng lang, không biết đang suy nghĩ gì.



“Bác sĩ Harvey, anh bị sao vậy?” Kino đi qua, “Hôm nay thật cám ơn anh, may là có anh ở đây.”



“Cậu nên đi cám ơn Đường Phong mới phải, cậu ấy xử lý vết thương rất nhanh và chính xác, tránh được việc nhiễm trùng, chỗ này đang ở giữa biển, nếu như vết thương bị nhiễm trùng thì sẽ rất phiền phức, trên thuyền không có đem theo nhiều thuốc để dành.” Harvey vẫn còn suy nghĩ mông lung về vết thương đã được Đường Phong băng bó, thực sự là có sự trùng hợp đến như vậy sao?



“Đúng vậy, tôi phải hết sức cám ơn cậu ấy mới được.” Kino thở dài, rồi trong mắt tràn ngập ý cười “Có bạn bè như mọi người đây thì thật là tốt.”



Bạn bè…



Đúng vậy, bạn bè…



Harvey lắc đầu, có thể chỉ là vô tình mà thôi, cũng không phải chỉ có mình Fiennes lúc băng bó vết thương thì sẽ thắt hình con bướm, tuy rằng Harvey phát hiện cách buộc ấy giống y như đúc, hệt như hồi xưa Harvey đã dạy cho Fiennes.



Còn có lần đầu tiên kia nữa, lúc đến viếng mộ Fiennes, Đường Phong cũng lại mang theo loại hoa mà Fiennes thích nhất – một bó hồng đỏ thẵm.