Siêu Sao
Chương 269 : Đóng phim không phải chuyện dễ
Ngày đăng: 20:48 19/04/20
Nếu như yêu thích phim ảnh của Đường Phong, hoặc là quan tâm đến người đàn ông này, thì chỉ cần nhìn vào tần số phát sóng trên truyền hình, sẽ phát hiện hầu như Đường Phong chỉ xuất hiện trong các tiết mục của Trần Minh Húc.
Chuyện Đường Phong và Trần Minh Húc là bạn thân thì người trong nghề không ai mà không biết, nhưng nếu như người nào đó tinh ý một chút, xem qua những hình ảnh tư liệu, thì sẽ nhận rằng mối quan hệ giữa hai người này từ hai năm trước hoàn toàn không tốt như vậy.
Có ai là bạn thân với nhau, mà đi hạnh họe gây khó dễ với nhau cơ chứ.
Thế nên việc kết thân với Trần Minh Húc, đúng là một việc rất có ý nghĩa với Đường Phong, từ lúc đầu không rõ vì sao Trần Minh Húc lại cố ý gây hấn với cậu, đến sau này dần mới biết sự thật, từ từ xóa bỏ những mâu thuẫn và trở nên thân thiết lúc nào không hay.
Quãng thời gian từng trải đáng giá như vậy, không có trong kịch bản thì phí quá.
Phim 《 Trọng Sinh》
Cảnh thứ tám, quay trong nhà.
Trần Phàm ngồi bên giường, đem chiếc khăn nhúng vào nước ấm rồi vắt khô, nhẹ nhàng đặt lên trán Trần Minh Húc.
Lúc trước cố ý bắt bẻ Trần Phàm, nay lại thấy người kia đến thăm mình, thậm chí còn tận tay chăm sóc, trong mắt Trần Minh Húc toát lên những tâm tư tình cảm phức tạp.
Trần Minh Húc chưa từng biết diễn xuất là gì, có chăng đi nữa thì cũng chỉ làm khách mời xuất hiện chớp nhoáng trong một số phim hài mà thôi.
Hôm nay rốt cuộc Trần Minh Húc lần đầu tiên nếm mùi cực khổ, từ máy quay của đạo diễn, hình như diễn xuất của Trần Minh Húc hơi là lạ sao ấy.
“Cắt.” Đạo diễn hô dừng, những nhân viên trong phim trường cũng dừng lại.
Đạo diễn đã kêu ngừng những bốn lần rồi, Trần Minh Húc cả người đều uể oải, nằm xoài trên giường nhắm hai mắt lại, đau khổ rên rỉ không ngớt.
“Trời ơi, sao đóng phim lại khó nhằn cực khổ như vậy chứ, ai cứu, ai cứu tôi đi.” Hiện tại Trần Minh Húc với bộ dạng muốn sống muốn chết, không cần diễn thì nhìn cũng giống như người đã ngã bệnh.
Nhìn sơ có vẻ người này không gây tổn hại gì, ấy mà thật chất, độc dược cũng chưa chắc độc bằng cậu ta.
“Ha ha, tôi không biết giữa tôi và cậu có quan hệ gì, hay là cậu nghĩ, lên giường vài lần với nhau rồi cậu cho rằng đó là quan hệ à ?” Hơi nhếch hàm, trước mặt Lý Đông Tây nên Tô Khải Trình không cần gì mà phải che giấu.
Cũng tương tự, đối với Lý Đông Tây mà nói, trước mặt Tô Khải Trình thì cậu cũng chẳng cần phải đóng giả làm một tên phóng viên cỏn con làm gì.
“Bình thường anh hay lên giường với người khác lắm sao?” Hơi nghiêng người híp mắt, Lý Đông Tây làm bộ dạng điều tra dò xét.
“Tôi chính là Tô Khải Trình, đàn ông phụ nữ trong công ty này, lại còn có cả diễn viên nổi tiếng, người nào cũng muốn được nâng khăn sửa túi cho tôi, sẵn sàng cởi quần áo để tôi chơi đùa.”
Giọng nói có chút kiêu ngạo, Tô Khải Trình xoay xoay chiếc bút máy, nhưng đáng tiếc là Lý Đông Tây đột nhiên nhìn anh ta cười tà, chiếc bút trong tay Tô Khải Trình bỗng rơi xuống.
“À, cái này thì tôi biết.” Lý Đông Tây xoay người, từ trong balo lấy ra chiếc máy ảnh, đưa cho Tô Khải Trình, vừa cười vừa nói, “Kỳ thực tôi không quan tâm anh chơi ai, dù sao anh cũng là đàn ông, tôi nghĩ anh cũng đâu để bụng nếu tôi chụp anh một vài tấm làm kỷ niệm phải không?”
“Cậu ——” ánh mắt vừa nhìn đến màn hình trong cameras, Tô Khải Trình nhìn từng tấm ảnh trong ấy, sắc mặt càng ngày càng khó coi, đến tấm hình cuối cùng, mặt anh ta tái mét, giọng gầm gừ.
“Thằng khốn!”
“Quá khen.” Lý Đông Tây cười khẩy một cái.
“Cậu tưởng rằng những tấm hình này có thể uy hiếp được tôi sao?” Tô Khải Trình cười mỉa mai.
Vẻ mặt Lý Đông Tây làm bộ ngây thơ, cười cười nói: “Đương nhiên là không rồi, tôi chỉ đem hình của từng người trong đây phân phát, rồi rải khắp đất nước, anh nói xem, liệu cảnh sát có đến hỏi thăm anh không?”
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì? !” Tô Khải Trình bóp chặt chiếc máy ảnh