Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 11 : Đồ Trẻ em

Ngày đăng: 06:12 30/04/20


“Thế cho tôi 4,000 tệ đi! Sau đó chuyển đến số 520 biệt thự Quả Táo cho tôi.”



“Ồ, thiên kim tiểu thư! Chả trách không biết giá cả thị trường, lần đầu ra ngoài đi chợ đúng không?”



Ông chủ hàng gạo vẫn cười rất chuyên nghiệp, nhìn Tô Tô một lượt từ trên xuống dưới. Dáng vẻ Tô Tô vừa nhìn đã thấy thật yểu điệu, không phải loại học sinh khổ sở mắm muối dưa hành, ông đoán chỉ có chuẩn thôi! Những người ở trong khu biệt thự Quả Táo toàn người giàu, cô gái này muốn chuyển hàng đến biệt thự Quả Táo không phải thiên kim tiểu thư thì là gì?



Tô Tô ngơ ngác gật đầu, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ đếm tiền đưa cho ông chủ hàng gạo rồi sang cửa hàng tiếp theo.



Ở cửa hàng tiếp theo, Tô Tô không tính mua gạo nữa. cô chỉ có vài vạn tệ, cũng không biết Diệp Dục có sắp xếp được chuyện tiền nong không nữa. Không chừng Diệp Dục sớm quất ngựa truy phong rồi cũng nên. Thôi tạm thời cứ mua 4,000 tệ tiền gạo trước đi, sau mạt thế cô còn có thể đi tìm đồ. Đến lúc đó thì lấy gạo cũng không cần tiền!



Cửa hàng tiếp theo là tiệm đồ khô, Tô Tô mua một đống nấm tuyết, táo đỏ sấy khô, ý dĩ, tàu hũ ky, mộc nhĩ, cẩu kỷ, hạt óc chó, cá khô thịt khô…, những thứ này đều có thể dùng để hầm canh. Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày cô sẽ hầm một bát canh để ăn. Phụ nữ có thai phải đảm bảo đầy đủ chất dinh dưỡng thì Tiểu Ái mới có thể khỏe mạnh được!



Mua xong đồ khô, tiền trong túi Tô Tô chỉ còn dư lại 2 vạn. Cô lại lên xe đến siêu thị, lúc này cũng đã 9 giờ tối. Siêu thị ở Tương Thành đều là hình thức kinh doanh mở cửa 24/24. Lúc Tô Tô đến siêu thị vẫn tấp nập người qua lại, cô đi dạo một vòng siêu thị mua chút thịt. Cô không mua nhiều lắm chỉ đủ ăn trong vài ngày là được, thịt đông lạnh thì vài bữa nữa mua sau cũng không vội. Sau đó Tô Tô lại lượn lờ ở khu bán đồ điện gia dụng, vừa hay ưng ý một cái nồi hầm cháo trẻ em.



Nồi hầm cháo màu xanh nhỏ nhỏ xinh xinh, nhưng nếu ninh cháo hay ninh xương cho Tiểu Ái thì vừa đẹp, giá cả cũng không đắt chưa đến 100 tệ. Tô Tô thấy ưng ý liền mua luôn.




Nhìn thấy Tô Tô đi ra, Diệp Dục đứng nghiêm người kiểu quân đội, nhìn Tô Tô cười xấu hổ: “Tôi còn đang tìm cách đi vào, may quá cô lại đi ra.”



“Sao anh lại biết tôi ở đây? Anh đến làm gì?” Tô Tô mừng thầm trong lòng: “Đến đưa tiền à?”



“Không phải.” Nghe Tô Tô nói thế, nụ nười trên mặt Diệp Dục nhạt dần, đổi thành dáng vẻ nghiêm túc chín chắn, anh nói: “Em gái này, bạn học của cô tên là Bạch gì đó, tí thì mất nửa cái mạng đó! Giờ còn đang nằm trong bệnh viện.”



“Nên?”



“Nên tôi đến để dìm chuyện này xuống.” Diệp Dục xấu hổ cười, sau đó lo lắng nhìn Tô Tô, “Nhà cô Bạch gì đó muốn báo cảnh sát, cục trưởng chỗ các cô vừa hay là người nhà của bạn của tôi. Cậu ta kể với tôi chuyện này. Còn về địa chỉ của cô thì vì điều tra nên mới biết cô mới thuê phòng ở đây từ hôm qua, công ty môi giới có thông tin đăng ký của cô.”



“Có phải tôi nên cảm ơn anh không?”



“Không cần, đừng ngại!” Diệp Dục ưỡn ngực, xua hai tay tựa như thật sự muốn nói Tô Tô đừng khách sáo vì chuyện này, “Cô cũng ghê thật đó, không ngờ lại ra tay nặng đến thế!”