Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 113 : Chuyện gì ra chuyện đó

Ngày đăng: 06:14 30/04/20


Tô Tô đẩy Tạ Hào Thế mà anh ta không hề suy suyển. Cô lật bàn tay giơ lên không trung giống như bắt được kiếm băng trong không khí đâm về phía bả vai Tạ Hào Thế, âm thanh xé gió vun vút. Tạ Hào Thế giật mình, không ngờ Tô Tô lại mạnh mẽ như thế, anh ta chợt mất kiểm soát, ánh chớp quanh người tản ra tạo thành một mạng lưới điện bay về phía kiếm băng của Tô Tô.



“Chết tiệt!”



Diệp Dục ở phía xa, nãy giờ chỉ quan sát chợt đứng lên chạy như bay. Anh nào biết ba người họ nói qua nói lại một hồi rồi tự dưng đánh nhau luôn. Hai người đàn ông lại đi ăn hiếp một cô gái như Tô Tô, điều này khiến Diệp Dục không thể nhịn được, lao về phía trước, chẳng thèm hỏi đầu đuôi mà cứ thế ném một quả cầu lửa to như quả bóng yoga về phía Tạ Hào Thế.



Lúc này Tạ Hào Thế cũng lo Tô Tô bị thương nên không nghĩ ngợi gì mà cứ thế đưa tay đỡ quả cầu lửa của Diệp Dục. Quả cầu lửa nóng rực, mang theo sức mạng ngang hàng với anh ta khiến anh ta phải lui về sau vài bước.



Tạ Hào Thế hít sâu một hơi, cuối cùng cũng vững vàng trên mặt đất, cố chịu đựng quả cầu lửa của Diệp Dục. Tia chớp tím lóe sáng, quả cầu lửa hóa thành khói đen rồi tan biến. Tạ Hào Thế nâng tầm mắt, suy tư nhìn Diệp Dục đang chạy như bay đến.



Chỉ chớp mắt, mười bảy đặc công dị năng ở hai bàn phía sau Diệp Dục soàn soạt đứng lên, ai nấy đều lên gân lên cốt, thái độ kiên định. Họ đang chờ Tạ Hào Thế ra tay lần nữa sau đó lao lên tấn công.



Bồ của anh em mình bị đánh, họ không lấy lại sĩ diện cho anh em nhà mình thì khỏi cần sống ở mạt thế này luôn.



Nhưng Tạ Hào Thế vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt nặng nề nhìn Diệp Dục mà không có bất kì hành động gì khác.




Tạ Thanh Diễn chính là “bà mối” của Diệp Dục và Tô Tô còn gì nữa. Mặc dù con người hắn hơi yếu đuối, không phân rõ trái phải đúng sai, nhưng hắn cũng không đưa Tô Tô vào lòng người khác, từ đầu đến chân Tô Tô đều bị Diệp Dục đánh dấu, trở thành người phụ nữ của anh.



Nghĩ thế, Diệp Dục chợt vô cùng cảm kích Tạ Thanh Diễn đang ngồi dưới đất, cảm ơn sự vô dụng của hắn đã cho anh hưởng thụ một đêm tuyệt đẹp và mỹ mãn!



Bắt anh giết ân nhân như Tạ Thanh Diễn, anh hơi chùn tay!



Tô Tô tức đến nhảy lên, ngón tay run rẩy chỉ vào tên Diệp Dục che giấu vẻ vô lại trước mặt mọi người, hừ lạnh nói, “Được, sau này anh đừng có hối hận. Sớm muộn gì anh cũng sẽ vì sự nể nang ngày hôm nay mà hối hận đến đứt ruột!”



“Hì hì!!!”



Diệp Dục biết điều ngậm miệng, không phản bác Tô Tô. Kinh nghiệm cho anh biết trong lúc Tô Tô tức giận, anh càng phản đối Tô Tô càng tức hơn, vì thế anh ngoan ngoãn đứng sau lưng Tô Tô, cứ thế nhìn Tạ Hào Thế.



Mặc dù Diệp Dục không giết Tạ Thanh Diễn thay Tô Tô, nhưng Diệp Dục cam đoan nếu Tạ Hào Thế còn động vào một sợi tóc của cô lần nữa thì anh sẽ sống chết với hai tên đàn ông đó. Anh nói chuyện gì ra chuyện đó, vì bảo vệ cô anh có thể giết người, nhưng bảo anh ra tay giết “ân nhân” như Tạ Thanh Diễn trước, làm gì có đạo lý như thế trên đời chứ!