Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 117 : Xăng và bật lửa đâu thể so sánh với anh

Ngày đăng: 06:14 30/04/20


Chỉ mới cọ xát như vậy, Diệp Dục đã vô cùng sảng khoái. Anh thở gấp, hơi thở nóng rực mang theo mùi khói thuốc súng phả vào cánh mũi Tô Tô. Giọng Diệp Dục run run:



“Cưng à, em chiều anh lần này, sau này anh sẽ luôn nghe lời em. Anh nghe em hết, em đi về phía đông, anh tuyệt đối không đi về hướng tây.”



“Buông ra… buông ra… tôi buồn nôn! Diệp Dục, tôi thực sự sắp nôn rồi… tôi khó chịu!”



Tô Tô kêu gào, hai tay dùng sức đẩy Diệp Dục. Cô không hề đùa, cô thực sự buồn nôn. Không đợi Diệp Dục buông mình ra, Tô Tô tránh né cái hôn của Diệp Dục, bám trên người anh, bắt đầu nôn khan.



“Sao thế?”



Ngay từ đầu, Diệp Dục không có ý định buông tha cho Tô Tô, nhưng nhìn thấy cô nôn kinh khủng như vậy, anh liền mềm lòng, dừng hành vi cọ xát bên dưới lại. Anh cau mày, ôm Tô Tô ra khỏi phòng ngủ, đặt cô trên bàn nấu ăn. Tô Tô vẫn đang nôn khan, nhưng cô chưa ăn sáng nên không nôn ra cái gì, chỉ dựa vào vai Diệp Dục, nôn rũ rượi.



“Hay chúng ta đi gặp bác sĩ đi!”



Anh ôm chặt Tô Tô cả người không chút sức lực, giơ tay gạt sợi tóc dính trên gương mặt ướt đẫm mồ hôi của cô, cúi đầu nhìn gương mặt trắng bệch mà lòng đau nhói. Lúc này anh đâu còn nhớ đến chuyện trả thù, phải chữa khỏi bệnh cho Tô Tô trước đã.



“Không sao, qua mấy tháng là ổn.”



Tô Tô thở hổn hển, bị Diệp Dục ôm chặt hơi khó thở. Cô hơi bực tức, bởi đây rõ ràng Diệp Dục vừa cưỡng hiếp không thành. Tô Tô đẩy anh một cái không ra, lại suy nghĩ, anh cũng đã lên giường với cô một lần rồi; từ ngày trùng sinh đầu tiên cô không hề tìm Diệp Dục gây sự, giờ biết ý kiến gì? Cô đành kệ anh ôm, lắc đầu nói:



“Khi sáng sớm và khi không ăn gì tôi sẽ nôn hơi nhiều, bình thường không sao cả.”



“Dạ dày không ổn à? Vậy thì chúng ta quay về ăn chút đồ đi.”
Diệp Dục đắc ý, nhìn cái xác biến trành tro bụi, rơi thành mảnh vụn trên mặt đất. Anh xoay người, bắt đầu tìm kiếm sự khen ngợi của Tô Tô, “Xong rồi. Lửa của anh xịn hơn xăng và bật lửa chứ?”



“Ừ, ừ, ừ! Xịn! Rất xịn!” Tô Tô giả bộ chắp tay bái phục giống như một cô gái nhỏ, hai mắt sáng ngời sùng bái nhìn Diệp Dục, “Wow, xăng và bật lửa đâu thể so sánh với anh, anh quá lợi hại!”



Khen ngợi Diệp Dục cũng không mất đồng nào. Nếu như đây là những gì Diệp Dục muốn, Tô Tô không ngại thể hiện thêm một chút.



“Đương nhiên!”



Diệp Dục ưỡn ngực, cười híp mắt. Anh biết Tô Tô đang làm quá. Bình thường Tô Tô đối xử với mọi người vô cùng lạnh nhạt, tuyệt đối sẽ không tỏ cái vẻ cô bé nhỏ tuổi chân thành như vậy. Nhưng cũng hết cách, Diệp Dục vẫn cảm thấy rất vui vẻ, cho dù Tô Tô giả vờ, anh vẫn thấy vui.



Hai người nói nói cười cười đùa giỡn quay về xe. Diệp Dục lái xe đưa Tô Tô về biệt thự gia đình. Song hai người vừa rời đi không lâu, trên con đường nhỏ cách đó không xa, có một đôi nam nữ đang đi đến.



“Như vậy không tốt cho lắm. Nghe bọn họ nói đây là địa bàn của nhà họ Tô. Chúng ta vẫn nên quay về thôi.”



Người phụ nữ đi chậm hơn người đàn ông một chút. Có vẻ đây là hai người may mắn sống sót bên phía Tạ Thanh Diễn. Những người sống sót do Tạ Thanh Diễn đem về đa phần nhìn hao hao nhau, ai nấy có vẻ thiếu đói nhưng chắc chắn không chết được. Người đàn ông thản nhiên:



“Đây là bên trong cùng của khu biệt thự Quả Táo, nhà họ Tô lại chỉ có một dúm người, không chạy đến đây được. Anh nói em nghe, lần trước đến đây, anh phát hiện hai chiếc xe Rolls-Royce phiên bản đã ngừng sản xuất. Wow, xe sang đó, còn một chiếc xe RV nữa. Chúng ta mang hai con xe này về, đảm bảo sẽ khiến người khác ghen tị chết luôn.”



Nói xong, người đàn ông kéo người phụ nữ đến trước sân của biệt thự, dừng lại nhìn sân trống không, khó hiểu lẩm bẩm một mình, “Xe RV của mình đi đâu rồi?”



“Nói không chừng bị người khác nhanh chân đến trước lấy đi rồi, chúng ta quay về thôi.”



Trực giác của phụ nữ khiến cô ta cảm thấy ở đây không an toàn. Xung quanh cây cối um tùm cao ngất ngưởng, che khuất gần hết ánh sáng ban ngày, gió thổi từng cơn khiến cô ta cảm thấy ớn lạnh. Cô ta mất hứng, xe sang với Rolls-Royce, đã mạt thế rồi, chẳng có ý nghĩa gì.



Cô ta cảm thấy vô nghĩa nhưng người đàn ông kia thì khác. Anh ta ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện cửa biệt thự vốn đang đóng đã được mở ra từ bao giờ. Anh ta vui mừng kéo tay người phụ nữ tiến vào trong.



“Chúng ta vào xem xem bên trong có đồ vật gì đáng giá không.”



Rõ ràng đây là một người chưa thoát khỏi ảo tưởng về những ngày xưa cũ, thấy cửa biệt thự mở ra là phấn khích muốn tìm tòi đến cùng. Anh ta lôi kéo người phụ nữ không cam tâm tình nguyện vào trong, chạy một vòng trong nhà.