Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 122 : Làn sóng cao ngất ngưởng

Ngày đăng: 06:14 30/04/20


Trạc Thế Giai đang khử trùng từng ngóc ngách trong chiếc xe RV. Đồ Tô Tô có thể đem đi có hạn, không thể nhiều bằng nhóm anh Bì được. Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ cùng phối hợp nhưng cũng chỉ có thể lấy được chút quần áo và đồ chơi hợp với Duệ Duệ, mà Duệ Duệ lại là con trai nên đồ chơi toàn là các loại tàu hỏa, xe nâng, xe đẩy. Chẳng mấy chốc mà chiếc xe của Tẩm Nguyệt cũng chất đầy đồ.



Cửa hàng đồ mẹ và bé bị khuân sạch đồ, anh Bì điều vài chiếc xe về biệt thự Quả Táo dỡ hàng, bao gồm cả Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ. Những chiếc xe còn lại theo xe RV của Tô Tô chuẩn bị đến trạm xăng dầu đổ xăng.



Mọi người vừa lái tới nơi đã thấy có một đội xe đang dừng trước trạm xăng. Đội này đang ra ra vào vào chuyển những thùng xăng vào cốp sau.



Trạm xăng thông thường chỉ có vài chiếc vòi bơm xăng, đội xe phía trước không đông lắm, hơn nữa có vẻ như họ cũng vừa đổ xăng xong, chuẩn bị đi rồi. Nhìn thấy nhóm Tô Tô, đội xe phía trước có hai người đi tới nhưng không thèm chào hỏi, một tên giơ tay tạo ra một bức tường kim loại ngay phía trước chiếc RV.



“Mẹ nó, đùa mình chắc?”



Diệp Dục ngồi trên ghế lái nổi giận đùng đùng, anh không trêu chọc gì ai mà cứ có người thích đến trêu chọc anh. Anh lập tức ném một quả cầu lửa về phía trước, bức tường kim loại phía trước bị nung chảy thành một lỗ thủng lớn. Chưa hết, Diệp Dục còn ném tiếp hai quả cầu lửa bay về phía dị năng giả hệ kim và người cạnh hắn đang chắn ở sau bức tường.



Hai tên ngáng đường thấy quả cầu lửa của Diệp Dục bay về phía mình bèn quay đầu bỏ chạy. Ngay sau đó, Hộ Pháp ngồi ở ghế lái phụ đuổi theo tên dị năng giả hệ kim như một cơn gió, anh nhảy lên đạp một cước vào lưng hắn. Tên dị năng giả hệ kim chủ động khiêu khích lúc nãy, giờ bị đạp ngã sõng soài trên đất.



“Ai ui~”



Tiếng kêu đau của hắn vang lên, tên còn lại chật vật tránh khỏi quả cầu lửa của Diệp Dục chợt dâng hai tay tạo ra một cơn sóng đánh về phía Hộ Pháp. Hộ Pháp bất cẩn bị nước dội từ đầu tới chân, ướt như chuột lột.
“Không sao, đội trưởng, bọn em chỉ đùa thôi. Nghe nói người bên nhà họ Tô rất giỏi nên thi thố một chút thôi.”



Dị năng giả hệ kim vừa bị Hộ Pháp đạp ngã, lại thêm làn sóng của Tô Tô quật ngã xuống lốp xe, cả người ướt sũng đang lồm cồm bò dậy. Hắn tươi cười nhìn Hộ Pháp nói:



“Hi, xin chào. Tôi tên là Trương An Toàn, rất vui được làm quen.”



“Tên tôi là Từ Thiếu Phong, hôm nay cũng coi như quen nhau. Hy vọng sau này chúng ta có thể cùng nhau àm nhiệm vụ!”



Dị năng giả hệ thủy cười với Tô Tô, không chờ cô trả lời anh ta đã đi về phía sau Tạ Hào Thế, dường như sợ Tạ Hào Thế nổi giận nên anh ta chủ động vào siêu thị, ra vẻ bận rộn chuyển đồ ra.



Dị năng giả hệ kim tên Trương An Toàn ở lại, cậu ta vẫn tươi cười nhìn Hộ Pháp và Diệp Dục, muốn mượn cớ quan sát ai mới là đội trưởng của nhóm này.



Diệp Dục vò đầu gãi tai nhìn Hộ Pháp, hai người cũng bó tay với trường hợp này. Trong thế giới của họ, muốn đánh là đánh, muốn giết là giết, lúc trước khiêu khích xong lúc sau lại giới thiệu bản thân, có phải hơi lộn xộn rồi không?



Tha thứ cho bọn họ đã tách biệt xã hội này quá lâu nên không hiểu được logic của người thường trong xã hội. Mà trong trường hợp này Tô Tô cũng không tiện ra mặt, sở thích và hứng thú của cô không nằm ở chỗ quảng giao bạn bè mà cô chỉ quan tâm làm thế nào có thể sinh và chăm sóc Tiểu Ái. Vì thế, đối với sự cố ý kết thân và hỏi han của đối phương, Tô Tô chỉ lạnh mặt quay về xe của mình.