Sinh Con Thời Mạt Thế
Chương 125 : Đứa bé không phải của một mình con
Ngày đăng: 06:14 30/04/20
“Con cho là chửa đẻ dễ dàng như vậy sao?” Rõ ràng mẹ Tô không đồng ý với lời Tô Tô nói. Bà chợt giống như nghĩ đến điều gì đấy, mắt trợn trừng nhìn Tô Tô, “Diệp Dục chưa biết phải không? Con giấu không nói cho nó?!”
Tô Tô cười lấy lòng với mẹ Tô, cô không lên tiếng xem như là dùng sự im lặng trả lời vấn đề của bà: Phải, đúng là Diệp Dục còn chưa biết.
“Con ngốc này, chuyện đứa bé làm sao có thể không nói cho Diệp Dục?” mẹ Tô đứng ngồi không yên, đi đi lại lại, khó tin cúi đầu nhìn Tô Tô, lại hỏi, “Vì sao con không nói cho Diệp Dục?”
“Mẹ, anh ta có con đường riêng của mình, chúng ta cũng có cuộc sống riêng của chúng ta. Mẹ dùng một đứa trẻ trói buộc anh ta làm gì?”
Đối với tư tưởng cũ kỹ của mẹ Tô, Tô Tô tỏ ra không chấp nhận được. Bây giờ là mạt thế rồi, Diệp Dục lại là quân nhân, không bao lâu nữa quân đội xông lên từ hai phía, Diệp Dục không chừng phải đi tìm kiếm hướng phát triển tốt hơn, mà Tô Tô lại không có dã tâm gì, đời này chỉ muốn an phận một chỗ chăm sóc Tiểu Ái, chăm sóc cha mẹ thật tốt.
Không nên dùng đứa bé trói buộc Diệp Dục, cuối cùng khiến cho anh không vui, Tiểu Ái cũng sẽ cảm thấy mình là một phiền toái. Tô Tô không muốn thấy tình huống như vậy.
Mẹ Tô lắc đầu, bà hiểu ý của Tô Tô. Tuy là hiểu nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng bất công. Tương lai Tô Tô thế nào cũng chịu khổ chịu cực. Bà chỉ muốn Diệp Dục biết chuyện này, có thể thay con gái bà gánh vác một phần cực nhọc sinh con dưỡng cái, về phần Diệp Dục vui vẻ hay không, liên quan khỉ gì đến bà?! Miễn là Diệp Dục bằng lòng chịu trách nhiệm là được!
Muốn vui vẻ thì trước đây đừng có làm bậy!
Tô Tô bưng bát canh nhìn kỹ một chút, người xách túi tặng chính là Trương An Toàn và Từ Thiếu Phong gặp ngày hôm qua, cùng mấy người nữa sau lưng, mỗi người xách theo một cái túi lớn đồ dùng cho trẻ con, giải thích họ là người bên Tạ Hào Thế, những thứ này là do Tạ Thế Hào phái người đưa tới.
Chỉ nghe Trương An Toàn khách khí nói: “Những thứ này đối với chúng tôi vô dụng, bên chúng tôi không có trẻ con nên đội trưởng Tạ liền để cho chúng tôi đưa tới, coi như là không bỏ đi vô ích.”
“Như vậy sao được, không cần khách khí như vậy, ha ha ~~ cầm về, cầm về, đồ dùng cho trẻ con bên chúng tôi đủ hết rồi.”
Anh Bì mặc dù trên mặt đang cười nhưng thái độ không nhận đồ vẫn rất kiên quyết, ai cũng thấy được. Tô Tô và Tạ Thanh Diễn bên kia khu biệt thự Quả Táo có vẻ không hợp, bọn họ bây giờ là người bên phía Tô Tô làm sao có thể nhận đồ của nhà họ Tạ bên kia đưa đến? Đây không phải là làm anh Bì khó xử sao?
Trương An Toàn lại nhất định phải lưu đồ dùng lại, trước tiên thả túi to đồ dùng cho trẻ con cầm trong tay trên mặt đất, cuống quít lùi về sau nói: “Ông anh à, ông anh à, anh coi như giúp em, những thứ này ở chỗ bọn em giống như là rác rưởi vứt đi, anh thương tình giúp bọn em xử lý chúng đi, cứ như vậy đi... Chúng ta hôm khác lại cùng làm nhiệm vụ... Cứ thế nhé!”
Nói xong đoàn người sau lưng Trương An Toàn cũng để đồ dùng cho trẻ con trong tay xuống, cùng nhau lùi về sau, lùi lại mấy bước theo sự hướng dẫn của Trương An Toàn, đoàn người cùng nhấc chân chạy về. Người không rõ nội tình còn tưởng bọn họ cho mấy thứ kỳ quái vào trong túi.
Anh Bì rõ ràng giả vờ đuổi theo vài bước, miệng hô, “Ôi, thế này sao được, giời ơi thật là ngại quá đi, mau cầm về cầm về đi~~~”. Cuối cùng “thật sự” không đuổi theo kịp đoàn người Trương An Toàn, lúc này mới quay đầu lại, cúi đầu liếc nhìn hơn hai mươi cái túi to trên mặt đất.