Sinh Con Thời Mạt Thế
Chương 129 : Không chung quan điểm
Ngày đăng: 06:14 30/04/20
“Tôi không có nhân tính? Tôi chính là bởi vì có nhân tính mới bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước! Tẩm Nguyệt, cô đừng có bày ra dáng vẻ Đức mẹ mạt thế nữa. Hôm nay không giết Lý Tiểu Vũ, tương lai sẽ trở thành hậu họa, cô chịu trách nhiệm hả?!”
Lý Oánh cũng tức giận, cao giọng gào lên với Tẩm Nguyệt. Tẩm Nguyệt tức giận giậm chân tại chỗ, đột nhiên vành mắt đỏ hoe, quật cường chặn ở cửa, cổ họng nghẹn ngào, nhìn Lý Oánh nói:
“Chúng ta đâu phải là không có cách? Vừa rồi Tô Tô cũng đã nói, tìm mấy người đến trói Tiểu Vũ lại. Cô muốn giết cô ấy thì không thể đợi sau khi cô ấy biến thành zombie rồi giết sao?”
“Nếu như không trói được thì sao?”
Lạnh nhạt liếc nhìn Tẩm Nguyệt, Lý Oánh đã có suy nghĩ muốn ra tay giết chết Tẩm Nguyệt. Trong một đoàn đội sẽ luôn có những phiền toái gây trở ngại cho người khác. Tẩm Nguyệt chính là một trong số đó! Trước giờ, Lý Oánh khinh thường nhất chính là loại phiền toái này. Giờ còn ở trước mặt cô ta khóc sướt mướt, đợi Lý Tiểu Vũ thực sự biến thành zombie, Tẩm Nguyệt chính là tội nhân thiên cổ!
“Không trói được thì còn có tôi, cô lo lắng cái gì?!”
Tô Tô đi đến sau Tẩm Nguyệt, nhìn bộ dạng “Cô muốn tạo phản à?” của Lý Oánh. Cô khẽ vỗ vai Tẩm Nguyệt, tỏ ý bảo cô ta nhường đường, rồi bước hai bước tới gần Lý Oánh, thẳng thắn nói:
“Đây là địa bàn của tôi, còn chưa tới phiên cô ở đây khoa chân múa tay.”
Không phải Tô Tô kiêu căng ngạo mạn, chỗ nương thân này là cô tìm cho Tiểu Ái và ba mẹ. Nay mỗi người ở chỗ này đều có thể nói là đang giẫm lên địa bàn của cô. Không vui sao? Không vui có thể cút, một mực ở lại chỗ này làm gì? Chẳng lẽ Tô Tô lại cần mấy người như Lý Oánh nuôi sao?
Trong lòng Lý Oánh dường như đã nhìn thấy cuộc cãi vã kịch liệt sau này của Tô Tô và Diệp Dục và tương lai buồn chán thảm thương đó. Cô cũng không nôn nóng kéo gần khoảng cách với nhóm Diệp Dục nữa. Dù sao chỉ cần sau khi Diệp Dục phát hiện mình bị lừa dối, Lý Oánh sẽ có cơ hội tiếp cận gần hơn với anh và nhóm của anh.
Lý Oánh đi một mạch ra ngoài, người ở dọc đường đứng nhìn. Tô Tô không mở miệng giữ người lại, những người khác cũng vậy, có gì tốt để giữ lại chứ? Người đối với đồng đội đồng sinh cộng tử, cũng có thể “đề phòng chuyện chưa xảy ra” nói giết là giết, không coi họ là bạn là may mắn của họ!
Cả đoàn người chỉ có một mình Vương Quân đuổi theo. Thấy Lý Oánh đã vào trong biệt thự, anh cũng theo vào trong. Lý Oánh đã bắt đầu thu dọn quần áo, thấy Vương Quân đi vào phòng mình, cô liền dặn dò:
“Em đi đây. Vương Quân, anh ở lại đây, thay em trông chừng đám người Diệp Dục. Đợi Diệp Dục và Tô Tô cãi nhau kịch liệt thì lập tức thông báo cho em.”
“Lý Oánh…”
Vương Quân có chút bất đắc dĩ nhìn Lý Oánh, không biết nên nói gì cho phải. Thực ra trước lúc anh vào cửa, căn bản không suy nghĩ nhiều đến chuyện mình đi hay ở. Chỉ là muốn đến khuyên nhủ Lý Oánh, khuyên cô buông bỏ suy nghĩ quật cường không chịu khuất phục, nói chuyện đàng hoàng với Tô Tô. Tô Tô cũng không phải là loại người không nói lý lẽ.
Mặt khác, ở Tô gia, Vương Quân cảm thấy mình sống rất tốt. Ngày ngày xây dựng nhà cửa, vẽ bản vẽ, tâm trạng yên ổn lại thoải mái. Cho nên nếu như Lý Oánh muốn kéo anh cùng đi, anh cũng thực sự có chút không muốn. Nhưng nếu như Lý Oánh kiên quyết muốn đi, Vương Quân cũng không tiện một mình ở lại đây.
Nhưng không đợi Vương Quân suy nghĩ thấu đáo rồi nói ra thì Lý Oánh đã tự ý quyết định đi ở thay anh, cô muốn anh là nội gián sao?!