Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 163 : Luôn đi tìm chết

Ngày đăng: 06:14 30/04/20


Diệp Dục bị nghẹn trứng chim cút, Hộ Pháp đang ở sau lưng anh, dùng tư thế Heimlich Maneuver*, Hộ Pháp vòng tay ôm lấy eo Diệp Dục, một tay nắm chặt vào tay kia, tay kia nắm thành nắm đấm, nhấc mạnh Diệp Dục lên. Diệp Dục khó khăn hít thở chỉ Lý Oánh, mắt trợn trừng, mặt bị nghẹn đỏ phừng phừng, nói không ra hơi, ánh mắt tức đến mức như sắp phun ra lửa.



(*Heimlich Maneuve là thủ thuật dùng tay người cứu hộ gây một áp lực mạnh trong đường dẫn khí để đẩy một dị vật, gây tắc khí quản ra khỏi đường hô hấp trên.)



“Diệp Dục, anh… bình tĩnh, đừng tức…”



Không hiểu biểu cảm đó của Diệp Dục là ý gì, Lý Oánh thấy dáng vẻ khổ sở vật vã của Diệp Dục, đoán rằng chắc do mình đã kích thích Diệp Dục thái quá, khiến anh có lòng muốn giết Tô Tô rồi chăng? Cô ta cười thầm trong lòng, đang định an ủi Diệp Dục thêm vài câu nữa, Thư Sinh bên cạnh làm dáng chặn cô ta lại. Thư Sinh cúi đầu, cười nhạt nói với Lý Oánh:



“Ý của Diệp Chân Chất là muốn cô cút ngay, nếu để đến khi anh ấy trở lại bình thường thì dù cô có là con gái cũng bị đánh cho răng rơi đầy đất.”



“U u u!”



Diệp Dục đang được Hộ Pháp làm tư thế Heimlich Maneuver nhấc lên, khó nhọc gật đầu, tiện gửi ánh mắt cảm kích cho Thư Sinh. Mặc dù anh bị quả trứng của người anh em Thư Sinh hại đến suýt chết, nhưng Diệp Dục vẫn cảm ơn Thư Sinh vì dù sao vẫn là anh em hiểu nhau.



“Mẹ nó, chú đừng có ngả nghiêng nữa, hợp tác một chút đi!”
Không biết mẹ Tạ nghe đâu được, chạy từ biệt thự của Tạ Hào Thế ra, vừa tới chỗ Tô Tô, lại nhìn thấy đằng sau bức tường băng trong suốt, Tô Tô sắp bóp chết con trai mình. Vì thế mẹ Tạ vô cùng hoảng sợ, vội vàng chạy đến chỗ Tạ Hào Thế cầu xin nói:



“Hào Thế, Hào Thế, con mau cứu Thanh Diễn đi. Mau đi cứu em trai con đi, cầu xin con, cô cầu xin con đấy.”



Từng tiếng kêu khóc tràn đầy khổ sở, theo tiếng khóc, mẹ Tạ quỳ gối xuống cạnh chân Tạ Hào Thế. Anh ta liền mềm lòng, phóng ra một tia sét to, làm bức tường băng của Tô Tô nổ tung, mà những tia sét còn lại bị bức tươngf băng cản lại một ít, hóa thành những tia sét nhỏ hơn, lao thẳng đến vai Tô Tô.



Tô Tô tránh sang, bay ra từ phía sau lưng Tạ Thanh Diễn lên, ôm bụng, lui về phía sau, tránh không để sét của Tạ Hào Thế đánh vào người cô, những sợi tóc cạnh má bay lên. Tô Tô vừa lui về sau vừa tức giận nhìn Tạ Hào Thế.



Tia sét này, Tạ Hào Thế không dùng nhiều năng lượng lắm, điều này Tô Tô cũng biết, dù cô có cố gắng chịu thì cũng chỉ hơi tê tê bả vai một chút, nhưng với sức khỏe hiện nay của cô, cô cũng không nên oán giận Tạ Hào Thế. Dù gì Tạ Hào Thế cũng không muốn làm cô bị thương, cô cũng không dám cứng rắn chống đối lại Tạ Hào Thế.



Sai lầm, quá sai lầm, sớm biết có ngày hôm nay, lúc đầu sao cô không một dao giết chết Tạ Hào Thế luôn cho rồi???



Tô Tô cảm thấy muốn ói, trừng mắt nhìn Tạ Hào Thế bên ngoài đống băng vụn, trên đống vụn băng, Tạ Thanh Diễn nằm ngay đơ như con lợn chết. Cũng không biết hắn chết chưa, nhưng không thấy động đậy.