Sinh Con Thời Mạt Thế
Chương 166 : Chuyện trong tòa nhà khám chữa bệnh
Ngày đăng: 06:14 30/04/20
Diệp Dục bị Tô Tô lôi kéo, vốn là có thể tránh được, nhưng Tô Tô cứ lôi anh lại. Trong lòng chợt run rẩy, đầu óc choáng váng, anh bị dọa đến không dám lao về phía trước, sợ cử động mạnh quá lại lôi theo Tô Tô. Vì thế đành quay đầu cười, vội vàng đáp:
“Được, được, được, anh đi họp. Lát nữa chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
Thấy dáng vẻ mềm nhũn như đậu phụ của Diệp Dục, dáng vẻ cẩn thận từng ly từng tí một, Lý Oánh liền cảm thấy khó hiểu, là Diệp Dục tức quá đến thần kinh không bình thường rồi ư? Hay là bên trong còn có ẩn tình gì khác? Đối với người phụ nữ mang thai đứa trẻ của người đàn ông khác, Diệp Dục lại có thể cẩn thận đến mức như thế ư?
Có nhiều nghi ngờ hơn nữa cũng không thích hợp để hỏi vào đêm nay, Lý Oánh kéo Vương Tử Kiều vội vàng rời đi, Diệp Dục và anh em của anh, cùng với Tạ Hào Thế và đội dị năng giả của anh ta cùng nhau đi họp. Tô Tô nhìn Tạ Thanh Diễn đang hấp hối trên đất, và mẹ Tạ vẫn luôn bảo vệ hắn chặt chẽ, trong lòng thầm tính toán có nên xử lý hắn luôn không.
Nhưng Tạ Hào Thế đứng giữa hai người, cha mẹ Tô đứng bên cạnh cô, thúc giục cô quay về trong im lặng. Tô Tô và Tạ Hào Thế nhìn nhau một cái, cô cảm thấy bực bội nên sắc mặt cũng không được tốt lắm. Cô sẽ đợi, đợi tới một ngày Tạ Hào Thế bị Tạ Thanh Diễn hại đến chết, nhất định vào lúc Tạ Hào Thế chỉ còn một hơi thở mong manh, cô sẽ hỏi anh ta có hối hận ngày hôm nay cứ bảo vệ Tạ Thanh Diễn hết lần này tới lần khác không?
Cô lườm Tạ Hào Thế một cái rồi theo cha mẹ Tô vào trong nhà, rời khỏi biệt thự khám chữa bệnh, các bác sĩ y tá cũng bắt đầu thu dọn tàn cuộc.
Đám người sống sót lúc trước gây chuyện, sớm đã chạy mất tăm mất tích lúc các dị năng giả đánh nhau rồi. Bác sĩ Hồng lại cảm thấy rất hứng thú với cái xác lạnh lẽo nằm trên đất kia. Nhân cơ hội cái xác đó chưa biến thành zombie bật dậy, bác sĩ Hồng gọi hai y tá nữa, ba người cùng tìm dây điện trói cái xác đó lại, kéo đến một phòng trống trong biệt thự để bác sĩ Hồng làm thí nghiệm.
Nhờ Quân Tửu dìu, Từ Thiếu Phong rất nghe lời, khuôn mặt đầy ý cười, chầm chậm từng bước đi về giường bệnh. Anh ta nhớ ra cô bác sĩ này rồi, chính là cô bác sĩ luôn nói chuyện với anh lúc anh quanh quẩn ở cửa tử. Anh nhớ giọng nói của Quân Tửu, là một cô gái trẻ, hình như vừa tốt nghiệp đại học xong, rất trẻ trung, rất xinh đẹp, rất hoạt bát, rung động lòng người…
Câu chuyện trong căn biệt thự khám chữa bệnh mới bắt đầu, thì trong biệt thự nhà họ Tô, cha mẹ Tô còn đang ngủ bù, Tô Tô nằm một mình ở tầng hai, đột nhiên cảm thấy phân tử nước trong không khí dao động bất ổn, cô liền mở choàng mắt, ngồi dậy. Đang định xuống giường, một đôi tay nóng bỏng đè vai cô xuống, Tô Tô ngẩng đầu, những sợi tóc như tơ xõa xuống đôi tay to lớn. Cô nhìn người ngồi đối diện, quả nhiên là Diệp Dục.
“Anh…!”
Tô Tô phun ra một chữ, còn chưa kịp nói hết, Diệp Dục đã nhấc mông ngồi ngay bên cạnh Tô Tô, anh ôm Tô Tô vào lòng, cảm giác cả cơ thể anh đang run rẩy giống như bị sợ hãi, giọng nói kìm nén:
“Tô ơi là Tô, em ôm anh đi, ôm anh đi. Trong lòng anh rất hỗn loạn, không ổn chút nào hết, anh rất sợ.”
Tô Tô không nói gì, cũng không có phản ứng gì, cô vừa mở mắt, nhất thời chưa được tỉnh táo lắm, không đoán được ý của Diệp Dục là gì.