Sinh Con Thời Mạt Thế
Chương 185 : Em không muốn vào
Ngày đăng: 06:15 30/04/20
Binh sĩ phụ trách canh gác sau khi nghe Tạ Thanh Diễn giải thích lý do tới đây, nhìn Phi Phi khuôn mặt nhợt nhạt, không có tinh thần ở sau lưng Tạ Thanh Diễn, bèn xoay người vào cửa sắt bên trong để thông báo cho Lý Oánh biết Phi Phi đã tới. Một binh sĩ khác nhanh chóng xuất hiện, đứng trong gió lạnh nói với Phi Phi:
“Cô có thể vào rồi.”
“Ôi, vâng. Cảm ơn, cảm ơn.”
Tạ Thanh Diễn cúi gập người cảm ơn, quay lại túm tay Phi Phi định đi vòng qua binh sĩ đang chắn trước cửa, binh sĩ đó liền giơ tay ra giữ Tạ Thanh Diễn lại. Anh lính có vẻ khinh thường, từ trên cao nhìn xuống Tạ Thanh Diễn, giọng điệu cứng nhắc:
“Tổ trưởng Lý chỉ bảo cho cô Phi Phi vào, chứ không nói những người không phận sự được vào.”
“Nhưng mà…. nhưng mà…” Tạ Thanh Diễn nghe vậy liền trở nên gấp gáp, tay nắm chặt tay Phi Phi không buông, sợ sau khi phi Phi vào trong, chức vụ mà Lý Oánh hứa hẹn với hắn sẽ không còn nữa, vì thế lắc đầu, “Không không không, tôi đưa Phi Phi qua đây, tôi muốn tận mắt nhìn cô ấy sẽ sống thế nào ở đây, nếu không nhìn thấy tôi sẽ không cho Phi Phi vào trong làm việc.”
“Vậy cũng không được, mọi người đều ở đây, cậu tưởng đây là trò đùa chắc? Nói đi là đi, nói ở là ở sao?”
Binh sĩ gác cổng khẽ đổi sắc mặt, vài người đằng sau đã ôm chặt súng, ước chừng năm sáu họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào giữa trán Tạ Thanh Diễn. Những người cầm súng còn mở sẵn chốt bảo hiểm của súng, tỏ ý nếu Phi Phi không vào trong, Tạ Thanh Diễn phạm tội chống lại mệnh lệnh, giết không tha.
Nhóm du côn và lính đặc công canh gác bên ngoài cả một đêm cũng giải tán dần, Tô Tô dựa vào cửa sắt ở tường nhà mình, nhìn về phía tòa nhà khám chữa bệnh, nụ cười dần hé trên môi.
Đời này, dù có trải qua cuộc sống tối tăm thế nào, chỉ cần xuất hiện một sinh mệnh nhỏ là có thể thắp sáng một ngôi sao trên bầu trời đêm, có thể đẩy đêm đen trôi xa và trở thành một bài thơ. Trẻ con là đại diện của hy vọng, phải tự mình trải qua một lần sinh nở mới phát hiện ra, thì ra thế giới cũng không hoàn toàn tuyệt vọng đến thế.
Cô không hiểu vì sao từ khi mạt thế bắt đầu, rất nhiều người không hiểu điều này. Bọn họ cho rằng trẻ nhỏ và phụ nữ mang thai là gánh nặng, thà để bản thân mình sống tạm bợ, cũng không bố thí một đường sống nào cho trẻ nhỏ và phụ nữ mang thai.
Nói cái gì mà đưa theo trẻ con thì sẽ thành thánh mẫu luôn, không phải mặc kệ chuyện sống chết của những đứa trẻ đó thì không phải thánh mẫu, thì quan điểm sống là tiêu chuẩn, thì là người tử tế?
Tô Tô không phải thánh mẫu, cô đưa những đứa trẻ này theo vẫn có thể giết người, có thể cướp bóc, có thể ích kỷ làm theo những nguyện vọng của bản thân. Để cho những đứa trẻ này được sống, và việc tiếp tục sống tốt ở mạt thế có gì mâu thuẫn đâu?
Chỉ đơn giản là lúc di chuyển sẽ hơi phiền một chút, không thể mở mắt ra muốn chạy là chạy, nhưng cô vốn cũng không phải người muốn chạy là chạy. Cô còn cha mẹ, còn có Tiểu Ái, sao có thể tự do như kiếp trước được?
Tô Tô đứng cạnh cửa sắt, nhìn ánh đèn sáng chói ở tòa nhà khám chữa bệnh. Cô suy nghĩ rất nhiều, có những ý nghĩ đến rồi lại đi, đi rồi lại đến, trời ngày một sáng rõ. Trong buổi sớm như thế này, màn đêm tựa như tản đi rất nhanh, loáng một cái trời đã sáng rực rỡ rồi.