Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 203 : Vừa đi vừa nhìn

Ngày đăng: 06:15 30/04/20


Vì thế Tô Tô cũng để mặc cha Tô tự giày vò bản thân, cô được Diệp Dục dìu đi, vừa lúc đi qua giàn nho. Trạc Thế Giai ở bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn thấy cái bụng của Tô Tô bèn dặn dò:



“Lát nữa cháu đến chỗ bác sĩ Hồng lấy máu, kiểm tra máu định kì và nguyên tố vi lượng, còn cả Diệp Dục nữa. Cậu là cha của đứa trẻ, cũng phải cùng đi lấy máu. Hai người cùng làm xét nghiệm sàng lọc trước sinh, lấy máu xong đi tìm Lý Minh siêu âm 2D.”



Lý Minh là một trong số năm y tá ở bên trong, gần đây đang theo Trạc Thế Giai học thêm kiến thức về sản khoa, trước mạt thế cũng làm việc vài năm trong phòng siêu âm 2D, đối với các thao tác sử dụng máy siêu âm không có vấn đề gì.



“À, vâng vâng!”



Diệp Dục cung kính cúi rạp người với Trạc Thế Giai, hoàn toàn mất hết vẻ kiêu ngạo thường thấy. Bây giờ sức khỏe của con gái anh đều phụ thuộc cả vào những bác sĩ này, đương nhiên thái độ với Trạc Thế Giai phải tốt một chút.



Tô Tô cũng gật đầu, quay người nhìn Trạc Thế Giai, cô nhìn biểu cảm trên mặt Trạc Thế Giai không hề phát hiện ra chút cảm xúc phiền muộn nào, liền thở phào. Cô sợ ai cũng như cha Tô, biểu cảm trước khi chia tay cứ lưu luyến không rời.



Người khác không muốn đi thì cũng không sao, cứ để họ ở lại khu an toàn tự tìm việc nuôi bản thân là được. Nhưng nếu Trạc Thế Giai không muốn đi khỏi khu an toàn, không muốn sống lang thang với Tô Tô thì nên làm sao?



Nghĩ lại thì Tô Tô chưa bao giờ hỏi Trạc Thế Giai có muốn đi khỏi khu an toàn cùng cô không, sống những ngày tháng ăn bữa nay lo bữa mai? Tới ngày đi, chắc cần phải tập trung mọi người lại, ai muốn đi thì theo cô lên xe, những người không muốn đi thì cũng không sao cả.



Kéo người đi là bản lĩnh của Tô Tô cô, nếu Lã Ấn chết không thực hiện được những âm mưu tính toán của hắn mà có người vẫn không muốn đi thì Tô Tô cũng không cưỡng ép. Dưa hái xanh không ngọt, người ta muốn ở lại khu an toàn mưu cầu chức vụ, Tô Tô cần gì phải cưỡng ép người không muốn đi?




Một lát sau, bác sĩ Hồng cầm dụng cụ lấy máu chuyên dụng đến, cầm sợi dây chun buộc bắp tay Tô Tô lại, đầu kim vừa chọc vào mạch máu của Tô Tô một cái, Diệp Dục đứng sau Tô Tô lảo đảo, cảm giác như có phần chóng mặt. Anh đang cố gắng kiếm chế hết sức, lấy tay bịt mắt không dám nhìn.



Bộ dạng đó làm Tô Tô bật cười, nghiêng đầu hỏi, “Không phải anh nhìn quen cảnh mưa bom bão đạn, đánh nhau sứt đầu mẻ trán rồi sao? Sao mà chỉ có lấy máu thôi cũng sợ đến mức này.”



“Sợ thì sợ thôi, ông đây không dám nhìn, đau lòng.”



Diệp Dục bịt mắt đứng dựa vào cửa, đợi Tô Tô nói xong rồi mới dám mở mắt ra nhìn chằm chằm ống đựng máu trong tay bác sĩ Hồng, thương tiếc nói:



“Ấy chết, lấy nhiều máu thế. Về anh sẽ giết con lợn tẩm bổ cho em.”



“Lẻo mép, có tí máu mà phải giết cả lợn để tẩm bổ, thế lúc tôi sinh con, máu chảy thành sông thì anh giết cái gì tẩm bổ cho tôi?”



Lườm Diệp Dục một cái, Tô Tô đỡ eo đứng lên chờ Diệp Dục lấy máu, cô không nhìn thấy khuôn mặt đen sì của Diệp Dục bỗng chốc trở nên trắng bệch, gì cơ? Tô Tô sẽ bị máu chảy thành sông!!!



Trong đầu Diệp Dục chợt lóe lên một bức tranh Tô Tô nằm trên biển máu, bức tranh đó quá đẹp, Diệp Dục không dám nhìn.