Sinh Con Thời Mạt Thế
Chương 218 : Khắp nơi đều là giòi
Ngày đăng: 06:15 30/04/20
Lại nói, ban đêm ở khu an toàn trên đường cực kỳ yên tĩnh. Ngoại trừ xe cơ động đi tuần tra, dưới ánh đèn vàng của đèn đường năng lượng mặt trời, còn có vài cô gái mặc trang phục sexy mỏng manh đứng trên đường. Tô Tô ngồi trong chiếc xe đang phóng như bay, tùy ý liếc nhìn mấy cô gái đứng dưới đèn đường. Đây chính là gái đứng đường ở mạt thế. Người nào người nấy mặt mũi cúi gằm, dáng vẻ thê lương của con gái nhà lành bị ép làm gái.
Cô quay đầu lại, không cảm xúc nhìn con đường xe đang đi phía trước, đã dần dần tiến vào phòng tuyến của vùng phía tây khu an toàn. Phía trước phòng tuyến, quả nhiên có một tốp lính đứng bao vây. Bọn chúng đều được trang bị vũ trang đầy đủ, tay cầm súng tiểu liên, bày thế trận sẵn sàng đón địch.
“Tô Tô, em ngồi cho chắc, phía trước có người.”
Ngồi trên ghế lái, Diệp Dục lên tiếng gọi Tô Tô. Đang định bảo Tô Tô ngồi cho chắc, anh định xông ra ngoài thì Tô Tô đã thắt chặt đai an toàn, quát lớn:
“Đã là lúc nào rồi, đừng có lề mề dài dòng nữa. Xông qua đi, kẻ nào chặn ta giết!”
Nói xong, Tô Tô phất tay về phía sau, một vòng dây thừng quấn trên cổ Sở Hiên, dần có xu hướng siết lại. Vẻ mặt Tô Tô lạnh lùng, có khí thế ngang ngược hống hách, ra hiệu cho Diệp Dục mở cửa xe bên phía Sở Hiên. Cô quay đầu lại, nhìn Sở Hiên, cười lạnh nói:
“Sở trưởng quan, tôi nghĩ không cần tôi dặn dò anh nên làm thế nào chứ nhỉ.”
Giọng điệu ác liệt, thủ đoạn đối xử với Sở Hiên vô cùng cứng rắn, hoàn toàn không giống như Tô Tô ban nãy ngồi trong xe nói chuyện phiếm với hắn. Nói trở mặt là trở mặt, khí thế cũng hoàn toàn khác biệt. Một người yểu điệu mềm yếu chỉ có thể lệ thuộc vào người Diệp Dục. Một người thì giống như tên côn đồ hung thần ác sát, dẫn theo một đám lâu la hoành hành khắp nơi.
Sở Hiên trừng mắt nhìn Tô Tô, mặt tức đỏ gay, người bị Ngũ Hoa Đại trói chặt, dây thừng nước trên cổ siết chặt khiến hắn càng lúc càng khó thở. Sở Hiên hết cách, chỉ có thể thò đầu ra ngoài của sổ, hét lớn với đám binh sĩ chặn đường bên ngoài:
Đang định nói, bất luận sống chết! Lã Ấn lại cảm thấy không ổn. Bây giờ trong đội tiên phong dị năng của hắn tính cả Tạ Hào Thế chỉ có ba trăm người. Ba trăm người này, nếu như cưỡng chế thi hành đi ngăn cản Diệp Dục và Tô Tô, cũng không biết phải chết và bị thương bao nhiêu người. Bây giờ, đám dị năng giả càng ngày càng khó tuyển, chết một dị năng giả là mất đi một miếng địa bàn!
Đáng chết! Lã Ấn nghĩ đến Tô Tô được Sở Hiên thả đi, một nước cờ hay như vậy. Hắn chỉ muốn ngồi bên ngoài khu biệt thự Quả Táo chờ Tô Tô bị đám giòi bọ kia tiêu diệt kha khá, thì sẽ ra tay cứu viện, lấy lý do bảo vệ Tô Tô, bắt hết đám người nhà họ Tô lại… Nhưng Diệp Dục lại xuất hiện, làm hỏng hết kế hoạch.
“Oành!”
Một tiếng đập cửa. Lã Ấn đưa tay lau vết máu trên mặt, đang định quát mắng tên binh sĩ vừa tiến vào thì nghe thấy binh sĩ kia cuống quýt hét to:
“Sĩ quan chỉ huy, xảy ra chuyện rồi. Trên đường có rất nhiều giòi, khắp nơi đều là giòi. Ngài… ngài mau nghĩ cách đi.’
Lã Ấn sững người trong giây lát, gương mặt lạnh lùng hiện lên sự kinh hoàng, vội vàng muốn đuổi chim ưng của hắn đi xem xét tình hình. Nhưng dị năng trong cơ thể thôi thúc khiến con mắt bị bịt lại của hắn bắt đầu đau rát.
“Á!!!”
Lã Ấn không chịu được nữa, phát điên hét lên một tiếng, đầu đầy mồ hôi, nằm bò trên mặt bàn. Hắn cảm thấy lúc này điều động chim ưng của hắn có chút khó khăn. Chưa đợi cơn đau của hắn qua đi, bên ngoài cửa sổ hơi hé mở vang lên tiếng vỗ cánh phành phạch, chim ưng của hắn về tổ rồi.