Sinh Con Thời Mạt Thế
Chương 28 : Bạch lạc lạc sao rồi?
Ngày đăng: 06:13 30/04/20
Diệp Dục nghe tiếng “tút tút” liên hồi từ chiếc điện thoại cục gạch của mình, mặt mày ngơ ngác quay lại nhìn chiến hữu sau lưng, máy móc thuật lại lời của Tô Tô, đang muốn thảo luận tính khả thi của gợi ý này thì mọi người nhao nhao gật đầu:
“Bây giờ cũng không có cách nào khác, hãy thử làm theo lời nói của Tô Tô xem sao.”
“Đám zombie này căn bản không sợ đạn. Đạn dược của chúng ta lại có hạn, không giết hết bọn chúng thì chúng ta cũng sẽ chết, cứ làm theo lời nói của Tô Tô đi.”
“Mấy người nghe hết rồi à?”
Diệp Dục cảnh giác giơ tay che chiếc điện thoại “già” trong tay. Đám đồng đội gật đầu, tỉnh bơ như không. Âm thanh của chiếc máy điện thoại cục gạch lớn như vậy, dù bọn họ không muốn nghe cũng nghe thấy rõ mồn một. Nếu như đã bị buộc phải nghe, chi bằng quang minh chính đại vểnh lỗ tai lên nghe rồi ghi nhớ lại.
“Mẹ kiếp! Lũ cầm thú này!!!”
Diệp Dục không chịu nổi, lên án mạnh mẽ cái đám nghe trộm mặt dày mày dạn này, suýt nữa thì quên mất lũ zombie tụ tập các lúc càng đông ngoài cửa. Cho đến khi vật nặng chèn cánh cửa bị đám zombie bên ngoài chen đẩy hơi xô ra, Diệp Dục mới giơ ngón tay run run của mình lên, tức giận chỉ vào đám đồng đội:
“Bao giờ về tính sổ với các chú.”
Đêm đó, hơn hai mươi thành viên đội cảm tử của Đức thành trải qua một đêm hoang đường nhất trong cuộc đời bọn họ. Ở Tương thành, Tô Tô cũng thức trọn một đêm trong phòng bếp.
Hôm sau, trời sáng tinh mơ cha mẹ Tô Tô đã dậy. Xong bữa sáng, họ lại đến trường nói chuyện phải quấy với giáo viên. Cha mẹ đến trường suốt mấy ngày liền, Tô Tô quyết định cũng đến trường xem sao. Vì thế, cô cùng cha mẹ đi về trường, nhưng nơi cô quay về là kí túc xá.
“Mình không.”
“Mình cũng nghĩ như vậy. Bọn họ đều nói bây giờ cậu sống rất ổn. Người đó có quan hệ rất tốt với trường học, ngay cả đến giáo viên cũng giúp cha mẹ cậu, còn nhắc nhở phê bình cha mẹ của Bạch Lạc Lạc, bảo bọn họ không được kiếm chuyện.”
Người đó đương nhiên là Diệp Dục. Bây giờ chuyện Tô Tô may mắn câu được Diệp Dục đã lan truyền khắp trường. Nghe ý của Lý Tiểu Vũ, cha mẹ của Bạch Lạc Lạc và cha mẹ của Tô Tô có vẻ như đã cãi vã trên trường. Cha mẹ Bạch Lạc Lạc cậy có tiền, thề nhất định phải khiến Tô Tô trả giá đắt, mà phía nhà trường lại ngại vai vế của Diệp Dục mà thiên vị cha mẹ Tô Tô. Vì vậy, cha mẹ Bạch Lạc Lạc không những không có ưu thế còn phải chịu ấm ức.
Tô Tô thầm đắc ý về thủ đoạn sáng suốt của mình. Cô biết rằng nhà Bạch Lạc Lạc sẽ không chịu bỏ qua nên đã đánh tiếng với Diệp Dục. Giờ sao nào, người nhà Bạch Lạc Lạc sắp tức chết rồi!
Tô Tô lẳng lặng cúi nhìn đồng hồ đeo tay: ngày 25 tháng 12. Cô cười khẩy thật khẽ, rồi lại nghiêng đầu nhìn Lý Tiểu Vũ: “Mình muốn đi thăm Bạch Lạc Lạc, cậu có thể cho mình tên bệnh viện và số giường bệnh mà cậu ấy nằm không?”
“Được.”
Lý Tiểu Vũ tưởng Tô Tô muốn làm hòa với Bạch Lạc Lạc. Cô ấy đặt cốc nước xuống, viết tên bệnh viện, tên khoa bệnh, số phòng và số giường bệnh Bạch Lạc Lạc nằm vào giấy nhớ đưa cho Tô Tô.
Tô Tô nhận lấy, xem qua. Ồ, trùng hợp làm sao, đó chính là bệnh viện lớn chỗ Trạc Thế Giai. Cô gật đầu, cất tờ giấy nhớ trong tay vào trong ba lô rồi vừa tháo máy tính vừa nói với Lý Tiểu Vũ:
“Cảm ơn. Hôm nay là Noel, chúc cậu Noel vui vẻ. Còn nữa, nghe nói mấy ngày tới sẽ có mưa lớn, mưa tuyết, không có chuyện gì thì đừng ra ngoài. Với lòng can đảm của cậu, chỉ cần đừng mềm lòng quá đà là có thể sống rất lâu đấy.”