Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 283 : Sống tiếp mới là điều chính đáng

Ngày đăng: 06:16 30/04/20


Vì nhóm Tô Tô trèo cao hơn, người cũng ít hơn, mùi con người nhạt hơn phía Tạ Hào Thế nên zombie không tụ về bên này nhiều. Nhưng số lượng vẫn rất lớn, còn đang có xu hướng chồng lên nhau!



“Tình hình này chúng ta không ra ngoài được rồi. Giờ bụng cô còn to nữa, không tiện chạy nhảy.” Lý Tiểu Vũ nhìn ngọn núi zombie ở dưới rồi quay sang nhìn Tô Tô, khuyên: “ Tôi biết cô không thích chờ cứu viện, nhưng vì đứa trẻ trong bụng, chúng ta chỉ có thể chờ Diệp Dục nghĩ cách cứu chúng ta ra.”



“Tình hình này, Diệp Dục cũng không thể đến được.”



Tô Tô dựa vào cửa sổ sát sàn, yên lặng nhìn biển zombie cuồn cuộn ở dưới tầng. Dù dị năng của Diệp Dục có là lửa, có thể dùng lửa thiêu đốt nhiều zombie, nhưng hiện giờ số lượng zombie quá nhiều, đối với ngọn lửa lớn ngùn ngụt vẫn vào thế yếu, Diệp Dục chắc chắn không thể tới được.



Còn một điểm nữa mà Tô Tô không muốn nghĩ tới lúc này, theo tính cách của Diệp Dục, hiện giờ Lã Ấn đã chết rồi, nhưng anh vẫn không có hành động nào, cũng không phóng lửa thiêu zombie. Điều đó có nghĩa là hiện tại Diệp Dục không có năng lực để hành động, thậm chí là anh không thể phóng ra lửa được.



Là vì con chim ưng biến dị cấp hai của Lã Ấn sao? Diệp Dục là dị năng giả hệ hỏa cấp ba, con ưng biến dị cấp hai đó có thể làm Diệp Dục bị thương sao? Khiến Diệp Dục không thể phóng ra lửa sao?



Nếu không phải Diệp Dục không thể hành động thì với tình hình hiện nay Diệp Dục chắc chắn sẽ nghĩ cách đến chỗ cô, anh biết Tô Tô cần sự bảo vệ của anh.



Nghĩ lại thì Lý Tiểu Vũ chưa từng nhìn thấy biển zombie như thế này nên cảm thấy lo lắng, nhưng sau khi bị bao vây ở đây hai tháng, cô cũng hiểu sự đáng sợ của biển zombie.



Hiện giờ bánh bao chay còn đủ ăn, nước cũng không phải lo, nhưng vài ngày sau, ăn hết bánh bao chay rồi, đồ ăn cũng hết thì phải làm sao mới có thể cầm cự tiếp?
Nghĩ thế, Tô Tô bảo Trạc Thế Giai đi tìm dây thừng. Dây thừng là thứ không ăn được nên dẫu sao vẫn có thể tìm được.



Khoảng hai giờ sau, Trạc Thế Giai vẫn chưa quay lại. Lý Tiểu Vũ tìm thấy vài con dao và một ít khăn trải bàn ở hàng ăn tầng trên, họ có thể cắt khăn trải bàn để bện thành dây, dùng cho trường hợp chẳng may cần tới.



Tô Tô vẫn luôn nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, cô sai bốn người nước giết tứ phía trong biển zombie, tinh hạch thu được từng nắm lớn, nhưng vẫn không thể cản được biển zombie ngày càng chất cao hơn.



Trong tầng ba của tòa nhà đối diện, người của Tô Tô đã rút lui đến ban công tầng ba, đang có xu hướng rút lên nóc tòa nhà. Tô Tô nhìn thấy Tạ Hào Thế đang lôi Tạ Thanh Diễn vẫn liên tục giãy giụa lên nóc tòa nhà, Tạ Thanh Diễn vừa lên liền sợ tới mức tè ra quần, đứng im như cây cột, không dám giãy giụa nữa. Còn Tạ Hào Thế sau khi lên tới tầng cao nhất của tòa nhà, bắt đầu phóng sét xuống dưới.



Hà tất phải thế, đến giờ phút thân mình còn không lo nổi, cớ gì phải lôi theo cái của nợ Tạ Thanh Diễn đó chứ?



Tô Tô nhìn bóng dáng vững vàng của Tạ Hào Thế, không hiểu sao lại thở dài. Cô suy nghĩ một lúc rồi sai bốn người nước của cô cách Tạ Hào Thế xa một chút, không muốn tranh thủ loạn lạc mà cướp đi tính mạng của Tạ Thanh Diễn.



Đến trưa, Trạc Thế Giai cuối cùng cũng về, cô cầm một bó dây leo núi lớn trong tay. Cô đưa tay lau mồ hôi trên trán, nói với Tô Tô: “Tôi trèo tới tận tầng ba hai, tầng nào cũng đi tìm. Mệt chết đi mất. Ở tầng hai ba có một cửa hàng đồ dùng gia đình. Này, dây mà cô cần đây.”



Nói xong, Tô Tô ngồi trên một chiếc ghế bằng băng bên cạnh cửa sổ quay đầu nhìn, cô đang quay về phía Trạc Thế Giai thì bị ánh sáng bên ngoài làm chói mắt. Tô Tô nheo mắt, nghiêng đầu nhìn sang, trên nóc tòa nhà đối diện chếch chếch tòa nhà của cô, có một ánh sáng, sáng rồi tắt, giống như một loại kí hiệu gì đó.