Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 346 : Yên tâm sinh con

Ngày đăng: 06:17 30/04/20


“Nhưng dù có chờ được cơ hội, trong thôn Bát Phương còn tận mười tám lính đặc công, cấp bậc dị năng của Tô Tô cao hơn tôi nhiều.”



Lý Oánh có vẻ động lòng, nhưng có phần do dự. Cô ta được đến như bây giờ là do lúc nào cũng tranh đoạt, cướp bóc nên cô ta không cảm thấy suy nghĩ chiếm thôn Bát Phương có gì bất thường. Cùng nhau xâm chiếm chính là quy luật thường thấy ở mạt thế. Nếu Tô Tô có năng lực, Tô Tô cũng có thể chiếm đội ngũ của cô ta.



Chỉ là Tô Tô rất kén chọn, hoặc có thể cảm thấy người bên cô tạp nham nên không thèm nhóm của cô.



“Dù họ là đặc công dị năng, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là người cũng có máu có thịt. Tìm đúng cơ hội, chúng ta chỉ cần cài thêm vài người vào đó, xử lý chúng là chuyện dễ như trở bàn tay.”



Voldemort nghĩ, chỉ cần có thể tìm thấy con rắn chúa non đó, dù có dùng bốn nghìn người của Lý Oánh lót đường cũng không có gì đáng tiếc. Con rắn chúa non kia của hắn sau khi tiến hóa, năng lực chiến đấu chẳng lẽ không bằng bốn nghìn người thường sao?



Hơn nữa, đến lúc chúng chiếm được thôn Bát Phương này, đồ đạc không phải lo, phòng thủ cũng không phải lo, tương lai phát triển rộng lớn nằm trong tầm tay. Nên bây giờ cứ cược một ván, ngoài chuyện cược Tô Tô dễ mềm lòng, tranh thủ ba bốn giờ sáng, thôn Bát Phương canh gác lỏng lẻo nhất để tấn công, một hành động có thể biến thôn Bát Phương thành của mình!



Lý Oánh không muốn mất đầu trong tay Tô Tô, cô ta từng bị Tô Tô dọa một lần nên biết dù Tô Tô mềm lòng nhưng khi chạm tới giới hạn sẽ phản pháo đáng sợ. Thực ra Lý Oánh chỉ muốn nghỉ ngơi ngoài thôn Bát Phương một chút, qua một khoảng thời gian mệt mỏi, cô hy vọng có thể hòa vào trong thôn Bát Phương.



Chỉ là Voldemort chưa bao giờ thấy Tô Tô tức giận, đương nhiên hắn ta không hiểu giới hạn của cô ở đâu. Thấy Lý Oánh không muốn cài người vào thôn Bát Phương, còn hắn không nỡ bỏ qua rắn chúa nhỏ của mình, nên sau khi xuống xe RV, hắn gọi người tới bắt đầu giấu Lý Oánh sai người vào thôn.
Thời gian này, cứ một lúc Trạc Thế Giai lại qua thăm cô, Quân Tửu cũng luôn ở bên giường Tô Tô, xoa ngực cho cô, nói chuyện với cô. Đến khi Tô Tô không chịu được, bắt đầu kêu đau, Trạc Thế Giai đi vào kiếm tra tử cung của cô, rồi lắc đầu nói:



“Mở được một phân.”



Rồi sau đó xoa bụng Tô Tô, ấn vài cái, nghiêm túc nói: “Ngôi thai còn chưa hạ, Tô Tô dậy đi, cháu đi lại đi. Hoạt động một chút để ngôi thai mau hạ.”



Mẹ ơi~~~ Tô Tô cau mày, Quân Tửu và Lương Tiểu Kỳ cùng dìu cô. Cô chịu đựng cơn đau đi về phía trước, đúng lúc này liền nghe thấy tiếng nổ ở khu giữa thôn. Tô Tô đầy mồ hôi, tóc bết lại như vừa vớt ở dưới nước lên, nghiêng đầu nhìn về phía giữa thôn hỏi:



“Xảy ra chuyện gì rồi?”



“Chuyện gì thì bây giờ cũng không phải chuyện của cháu, tiếp tục yên tâm sinh con của cháu đi!”



Trạc Thế Giai đứng bên cạnh Tô Tô, nghiêm túc nói, trong giọng nói lộ ra sự nghiêm khắc chưa từng thấy. Tô Tô hít thở sâu, nhìn Trạc Thế Giai một cái. Đúng thế, Trạc Thế Giai nói đúng. Bây giờ chuyện gì cũng không liên quan đến cô, nhiệm vụ cấp thiết lúc này của cô là sinh con!