Sinh Con Thời Mạt Thế
Chương 359 : Thăm thú thế giới
Ngày đăng: 06:17 30/04/20
Đới Thuần tức giận giậm chân tại chỗ. Anh ta cảm thấy tư tưởng này của Chu Hiểu Lâm càng nghĩ càng không đúng. Lấy váy của Tiểu Ái là chuyện nhỏ, nhưng tâm lý ghen tị của cô ta sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến con gái Mỹ Tú của anh ta. Đừng xem thường những đứa trẻ mới chỉ có vài tháng tuổi, từ khi còn trong bụng mẹ, chúng đã bắt đầu học cách đối nhân xử thế của cha mẹ.
“Đúng là cha mẹ của Tiểu Ái tài giỏi, còn cha mẹ của Mỹ Tú vô dụng. Nhưng cha mẹ là cha mẹ, Đới Thuần anh nói thế tôi không phục. Dựa vào đâu mà anh cho rằng Mỹ Tú của chúng ta lớn lên sẽ không bằng Tiểu Ái?”
Cha mẹ nào cũng có mong muốn con mình cá chép hóa rồng Chu Hiểu Lâm không cho rằng Mỹ Tú kém Tiểu Ái chỗ nào. Đương nhiên, cô ta và Đới Thuần kém xa Tô Tô và Diệp Dục. Đây là sự thực cho nên đời này Chu Hiểu Lâm đã cam chịu số phận. Cô ta đương nhiên sẽ không có tâm lý oán hận hay không cam lòng mà làm ra chuyện phản bội lại cả thôn. Mấy chuyện vặt vãnh trong nhà đúng sai thế nào cô ta vẫn có thể phân biệt được.
Song, Đới Thuần còn lo lắng hơn cả Chu Hiểu Lâm. Anh ta cảm thấy nếu như Mỹ Tú còn tiếp tục chịu ảnh hưởng của Chu Hiểu Lâm như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị đi sai đường. Vì thế, anh ta cũng không tiếp tục tranh luận với Chu Hiểu Lâm mà trực tiếp đưa ra kết luận:
“Tô Tô bảo cô ra ngoài thôn rèn luyện vài ngày thì cô đi đi. Lát nữa tôi sẽ nói một tiếng với Trương Văn Viễn, để anh ta sắp xếp một chỗ ở tốt cho cô!”
“Không muốn. Tôi không đi. Tôi còn phải chăm sóc con gái. Tôi không đi!!!”
“Vậy cô dẫn theo cả Mỹ Tú đi đi!”
“Dựa vào đâu chứ? Con gái tôi mới được có mấy tháng, đã bắt tôi dẫn con bé ra ngoài. Anh xem Tô Tô đi, không phải sinh con xong cũng trốn trong thôn sao? Tôi không muốn dẫn con gái ra ngoài! Chỉ là sống vài ngày tôi cũng không muốn.”
“Tô Tô, Tiểu Ái còn quá nhỏ, bây giờ cô một mình dẫn theo con bé rất vất vả. Mọi người chúng tôi đều biết, bây giờ sẽ không có ai yêu cầu cô ra ngoài đánh quái.”
“Lề mề, mau chỉ đường đi, lát nữa ông bà ngoại và cha con bé phát hiện thì chúng ta không ra ngoài được đâu!”
Tô Tô mất kiên nhẫn giục Trương Văn Viễn. Một tháng nay, mặc dù mẹ Tô rất muốn giúp Tô Tô chăm sóc Tiểu Ái nhưng Tô Tô cho rằng cha mẹ mới là đầu tiên phải chăm sóc con bé, cho nên đã từ chối. Mẹ Tô chỉ có thể làm cơm mỗi ngày cho cô, giúp cô giặt quần áo của Tiểu Ái. Bình thường rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ chăm chú quan sát Tô Tô và Tiểu Ái.
Cho nên lúc Tô Tô ra ngoài chỉ nói với mẹ Tô là cô dẫn Tiểu Ái ra ngoài thăm thú chứ không nói cho bà biết cô dẫn con bé ra tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Diệp Dục cũng không biết, nếu như anh biết thì cô càng không có khả năng ra ngoài được.
Trương Văn Viễn không còn cách nào khác, dưới sự thúc giục của Tô Tô, chỉ về phía trước, đưa cô ra khỏi màn sương mù dày đặc. Anh ta cũng không dám quay về mà ở lại trên xe, hết sức tập trung quan sát những nguy hiểm lớn bé xa gần.
Bên ngoài sương mù vẫn là lũ giòi, nhưng số lượng nhiều hơn bên trong rất nhiều. Tô Tô đỗ xe bên rìa màn sương. Hôm nay cô đi một chiếc bốt cao cổ đế bằng, mặc quần soóc bò, một chiếc áo sơ mi bò dài tay, đầu đội mũ bò, mở xe đi xuống.