Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 381 : Tôi thấy hơi sợ

Ngày đăng: 06:17 30/04/20


Trên đường về, Tô Tô ngồi xe Diệp Dục, đây là chiếc xe Jeep mà anh đưa cho cô hồi trước. Tô Tô đặt Tiểu Ái vào ghế trẻ em cô đã lắp sẵn ở băng ghế sau từ trước rồi ngồi xuống bên cạnh. Trương Văn Viễn vẫn ngồi ghế phụ lái còn Diệp Dục lái xe, kéo theo một chuỗi dài xác nhộng mặt người bị cột phía sau.



Mới ra ngoài một ngày đã săn được hai mươi con nhộng mặt người to, thậm chí còn có con to bằng tòa nhà hai ba tầng nên đội của người phụ nữ cao gầy kia thu hút rất nhiều sự chú ý ở thị trấn nhộng. Bọn họ còn chưa đi qua cổng hàng rào điện đã có nhóm người chạy đến ngó nghiêng.



“Được đấy Tiêu Dao, ai trong đội của cô thăng cấp thế? Trời gió tuyết lạnh lẽo thế này mà cũng săn được nhiều nhộng mặt người quá!”



Một người đứng cạnh cửa xe thiết giáp ghen tỵ hỏi người phụ nữ tên Tiêu Dao. Cô không trả lời, chỉ liếc nhìn rồi chỉ huy đồng đội tiếp tục lái xe đi.



Nếu chuyện lần này là công của họ thì bọn họ chắc chắn đã khoe khoang khắp nơi, kể lể rằng mình anh dũng vô địch như thế nào, giết nhộng mặt người đơn giản ra sao…



Nhưng không, trong số hai mươi con nhộng này, chỉ có một hai con là do bọn họ giết. Ai nấy đều cảm thấy xấu hổ khi người trong thị trấn hỏi vì phần lớn số nhộng là Tô Tô giết, cả đội bọn họ còn không bằng một người phụ nữ địu con nhỏ, có gì hay ho mà khoe?



Đến trung tâm nhiệm vụ, mọi người ra khỏi xe thiết giáp. Cả đội đều ăn nói rất thận trọng và ăn ý khi trả lời câu hỏi tò mò của mọi người, thầy Tần cũng giữ im lặng đi nhận nhiệm vụ, không dám hỏi thù lao tinh hạch chỗ anh Bì rồi tất cả mọi người về nhà của mình.



Màn đêm dần buông xuống. Diệp Dục lái xe đưa Tô Tô và Tiểu Ái tiến vào lưới điện. Mọi người đã tản đi, Diệp Dục thuận lợi lái xe đưa hai mẹ con vào thị trấn.



Trở về thị trấn bọn họ mới nhận được tin Lý Tiểu Vũ và Thư Sinh xảy ra chuyện. Sau khi dẹp loạn ở thị trấn, Diệp Dục lo lắng đi tìm vợ con nên vội vàng lái xe ra ngoài tìm Tô Tô, tìm không thấy mới quay lại vùng sương mù để dẫn cả Trương Văn Viễn đi cùng anh.



Diệp Dục chỉ biết mình vừa rời khỏi thị trấn, Thư Sinh đã xảy ra chuyện sau khi nhận được thông tri của đội lính đặc công.




Khi Tô Tô bế Tiểu Ái đến thăm Lý Tiểu Vũ, Lý Tiểu Vũ đã không ăn không uống cả một ngày, chỉ ngồi bên cạnh giường của Thư Sinh.



Đội lính đặc công trong thị trấn nhộng cũng có một trại huấn luyện nằm gần khu vực của đội nữ tự cường. Dù thị trấn nhộng ở vòng ngoài của thôn Bát Phương nhưng cũng có khu vực người bình thường không được phép vào, chẳng hạn như trại huấn luyện đặc biệt và văn phòng đội nữ tự cường.



Trong tòa nhà xác nhộng ba tầng, Thư Sinh nằm bất tỉnh nhân sự, Lý Tiểu Vũ co ro dưới chân anh dường như rất bị tổn thương. Cô khoác hờ chiếc áo lông vũ, đôi mắt đỏ bừng nhìn Thư Sinh.



“Thư Sinh có sao không?”



Tô Tô ôm Tiểu Ái nhìn Diệp Dục. Tiểu Ái tỉnh ngủ lại được ăn no, giơ đôi bàn tay bé xíu lên với Diệp Dục. Diệp Dục bế Tiểu Ái rồi nói nhỏ với Tô Tô:



“Anh vừa hỏi mọi người, thấy bảo bác sĩ đến thăm rồi. Không sao cả, máu dồn lên não hơi nhiều nên bị hôn mê tạm thời. Chắc tối nay tỉnh thôi.”



“À… chuyện này…”



Tô Tô liếc nhìn Lý Tiểu Vũ đang co ro dưới chân Thư Sinh rồi thở dài, bảo Diệp Dục bế Tiểu Ái ra ngoài chơi còn bản thân ngồi xuống trước mặt Lý Tiểu Vũ:



“Này, người khác nói thì không rõ ràng. Tôi nghĩ là cô tự nói với tôi thì hơn, cô có bị làm sao không?”




Lý Tiểu Vũ lẳng lặng rũ mắt lắc đầu. Khi được đội nữ tự cường cứu ra khỏi xe, Lý Tiểu Vũ chỉ mặc đồ lót nên nhiều người hiểu lầm cô đã bị… chỉ có cô biết rằng mình vẫn vẹn nguyên.



“Nếu không bị làm gì, sao cô lại suy sụp thế?”



“Tôi… tôi… hơi sợ…”



“Sợ gì?”



“Loài người, sự tăm tối của mạt thế, sự vô đạo đức… rất nhiều thứ…”



Lý Tiểu Vũ cúi đầu, không biết phải giải thích suy nghĩ trong lòng mình như thế nào với Tô Tô. Một giọt nước mắt rơi xuống, chạm lên đầu gối cô. Tiếng khóc của Lý Tiểu Vũ khe khẽ vang lên trong căn phòng an tĩnh, tựa như một chiếc lông chim lặng lẽ phiêu bồng trong không trung.



“Tô Tô, từ khi mạt thế bắt đầu, tôi luôn ở cạnh cô. Tôi thấy zombie đáng sợ, giòi bọ kinh khủng, nhộng mặt người khó chơi, đàn bà trụy lạc, đàn ông phản bội… nhưng tất cả đều chỉ là chuyện người khác, tôi không tự trải qua… Hôm nay cận kề hiểm nguy, suýt thì… suýt thì…”



Điều khiến Lý Tiểu Vũ không chịu nổi nhất chính là Lý An Tâm đã tự mình sa lầy còn muốn kéo cô xuống cùng vũng bùn đó. Cô đã làm gì sai? Cô chưa từng hãm hại Lý An Tâm, vì sao Lý An Tâm lại muốn làm vậy với cô.



Chỉ là khi không thể khuyên bảo được Lý An Tâm thì cô đành mặc kệ mà thôi. Hoàn cảnh của Lý An Tâm hôm nay đâu phải do cô mà ra!



Cô không thể nào quên được cảnh Lý An Tâm vừa giơ camera vừa nhăn nhở cười với cô. Lý Tiểu Vũ không lường được khi con người độc ác, họ có thể nhẫn tâm đến mức nào? Vì sao Lý An Tâm lại ác như thế?



Còn cả Thư Sinh, vì sao anh lại tốt như vậy? Anh kiên trì, tự kiềm chế bản thân như dòng nước trong lượn trong bóng tối. Anh cũng trúng độc tình như những tên đàn ông kia nhưng anh giữ được bản thân, cũng giữ được cho cô. Lý Tiểu Vũ vừa cảm thấy đau lòng vì Thư Sinh, lại có chút không vui. Vì sao anh không động vào cô? Anh thà bị căng mạch máu, gặp nguy hiểm chứ nhất định không đụng vào cô, chẳng nhẽ anh khó chấp nhận cô đến vậy?



Những điều này khiến lòng Lý Tiểu Vũ vô cùng mâu thuẫn. Cô không thể nào vui vẻ được. Dù cho mạt thế biến con người thành kẻ ác, cô vẫn luôn kiên trì làm một người tử tế, vậy có phải thánh mẫu không? Không hề. Thật ra cô cũng không muốn làm thánh mẫu.