Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 388 : Ngụy thư sinh

Ngày đăng: 06:17 30/04/20


Lại nói tới sương mù mà Thư Sinh và Lý Tiểu Vũ cùng tạo nên, do Tô Tô yêu cầu nên riêng vùng sương mù đó không tan. Vì thế tất cả mọi người trong thôn Bát Phương điều biết, khu vực tiếp giáp nào đó giữa thị trấn nhộng và thôn Bát Phương có một vùng cấm địa mà đàn ông không thể vào.



Vì hương thơm kích dục đó vô cùng hấp dẫn với đàn ông, Trạc Thế Giai lại đang bụng mang dạ chửa, gọi trời không thấu, gọi đất không thưa. Nếu “Thư Sinh” này đưa cô vào vùng sương mù có hương thơm kích dục đó, chỉ sợ cả mẹ lẫn con cùng táng mạng nơi đây.



“Thư Sinh” đang lái xe, cười kì quái trong cổ họng. Hắn nhìn Trạc Thế Giai qua gương chiếu hậu, im lặng, bình tĩnh, gặp chuyện gì cũng không lo lắng sợ sệt, đây là một người phụ nữ giỏi giang, chỉ là có phần hơi tiếc một chút!



Hắn đi theo sự chỉ dẫn của Trạc Thế Giai, sau khi nhìn thấy cột mốc liền lái theo hướng đông, quả nhiên không lâu sau ra khỏi sương mù.



Lực lượng phòng vệ của thị trấn nhộng ít đi một nửa, nhưng đội tuần tra ngày thường đi tuần tra thì vẫn đang thực hiện nhiệm vụ, không khiến người khác phát hiện ra phòng thủ thiếu người.



Tô Tô ôm Tiểu Ái ở trong địu, coi những lời dặn dò của Diệp Dục như gió thoảng qua tai. Thấy tuyết hôm nay ngừng rơi, liền địu Tiểu Ái ra ngoài hoạt động một chút.



Vừa bế Tiểu Ái ra ngoài định đi tới trung tâm nhiệm vụ thì thấy một nhóm người, đang sắp xếp đồ đạc. Có vẻ như định ra ngoài làm nhiệm vụ.



“Hi!”



Tô Tô chủ động chào hỏi Tiêu Dao, Tiêu Dao giật mình, bỏ con gà đông lạnh trong tay, cũng chào Tô Tô theo bản năng:



“Hi!”



“Mọi người ra ngoài làm nhiệm vụ à?”




Tô Tô cau mày, cô cũng mở ô cửa nhỏ trên xe bọc thép ra, vừa đúng lúc nhìn thấy góc mặt của Trạc Thế Giai. Trước mắt cô chợt lóe lên, cửa lớn đã mở, chiếc xe trở Trạc Thế Giai lao như một mũi tên, bay vèo ra khỏi thị trấn nhộng, chẳng mấy chốc mà không thấy bóng dáng.



“Không xong rồi, Trạc Thế Giai bị bắt rồi! Người đó không phải là Thư Sinh.” Tô Tô ôm Tiểu Ái đứng lên, nói với Tiêu Dao đang nhìn cô: “Tiêu Dao, xe của các cô có thể chạy nhanh được không?”



Chạy không nhanh thì cô sẽ tự mình lái xe đuổi theo.



Người ngồi ghế lái là một người đàn ông để râu cười ha hả, mang lại cảm giác như đang cười nhạt, anh ta nói với những đồng đội và Tô Tô đứng sau: “Mọi người ngồi chắc vào, để trưởng thôn Bát Phương của chúng ta thấy xe bọc thép của chúng ta chạy nhanh thế nào!”



Tất cả đều ngồi ngay ngắn, còn thắt cả dây an toàn!



Tô Tô thấy thế liền thấy hài lòng, cô cũng lập tức thắt dây an toàn cho mình và Tiểu Ái. Vừa thắt xong, chiếc xe bọc thép “Rừm” một tiếng, đằng sau chỉ còn lại khói trắng và tuyết đọng. Chiếc xe bọc thép phóng như bay với tốc độ của một chiếc xe việt dã!



“Nhưng vừa rồi rõ ràng tôi nhìn thấy người lái xe là Thư Sinh, người phụ nữ ngồi sau xe là Trạc Thế Giai ư? Thì ra Trạc Thế Giai nhìn như thế!”



Không phải mọi người đều đồn người phụ nữ của Hộ Pháp là Trạc Thế Giai sao? Hiện nay đang trong thôn Bát Phương dưỡng thai, sao lại ở cùng với Thư Sinh chứ? Có người không hiểu, ngồi trong xe bọc thép chạy như bay hỏi Tô Tô.



Tô Tô cau mày, giơ tay sờ Tiểu Ái đang vô cùng vui vẻ. Tiểu Ái ngồi trong địu, đôi mắt lấp lánh, lấp lánh đến mức còn sáng cả lên. Có vẻ như con bé rất thích tốc độ này, con bé vui vẻ khua khoắng chân tay loạn xạ, trong miệng còn ê a không biết đang nói gì.