Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 390 : Sinh non

Ngày đăng: 06:17 30/04/20


Trong lòng Tô Tô dấy lên một cảm giác bất an, nhưng đã tới lúc này rồi, con của Trạc Thế Giai sắp chui ra ngoài, họ không còn đường lui nữa. Vì thế Tô Tô chỉ có thể chỉ đường cho Tiêu Dao về biệt thự của cô. Cách đó rất xa đã nhìn thấy có hai chiếc xe quân đội cũ nát đỗ ở trước cửa. Trên tường một màu xanh rì, nở đầy hoa ăn thịt người, chúng há miệng giương nanh không cho bất kì ai vào nơi này.



“Woa, trong khu biệt thự rừng rậm thế này lại có một thôn Bát Phương thu nhỏ sao?!”



Tiêu Dao huýt sao một cái, thu lại vẻ hiếu kì, tiếp tục lái xe, râu dài bế Trạc Thế Giai, Tô Tô ngồi ở ghế lái phụ. Cô giơ tay đóng băng hoa ăn thịt ở ngoài cổng, chiếc xe bọc thép lao thẳng vào bên trong.



Trong tường rào vô cùng sạch sẽ, mảnh sân nhỏ của cha Tô đầy lá rụng, cả biệt thự bị những ngọn cây chọc trời che phủ sạch sẽ. Ở đây thành thiên đường, vô cùng trong lành, những người và động vật bên ngoài hoàn toàn không thể vào trong!



Xe bọc thép đỗ ở trong mảnh sân nhỏ, những bông hoa ăn thịt người ở ngoài tường rào tự nó rã đông, chúng lớn hơn biển hoa ăn thịt người ở thôn Bát Phương, ăn nhiều hơn nên tiến hóa mạnh hơn. Dù có bị dị năng băng cấp bốn của Tô Tô đóng băng cũng chỉ trong chớp mắt là tự rã đông được.



Tạm thời không quan tâm tới đống hoa ăn thịt người đó, Tô Tô hướng dẫn cho râu dài bế Trạc Thế Giai xuống, đi thẳng vào tòa nhà khám chữa bệnh. Ban đầu khi rời khỏi biệt thự Quả Táo, do xe có hạn, đi vội vàng nên rất nhiều đồ không mang theo được, như giường đẻ, đệm hộ lý.



Tiếc nhất vẫn là những chiếc lồng kính, lúc đó vì con của anh Bì thể chất không tốt nên họ đặc biệt tìm về những chiếc lồng kính để Từ Lỗi ở trong đó một thời gian. Chiếc lồng kính đó cũng không mang theo được, giờ Trạc Thế Giai bảy tháng đã sinh, sinh xong có thể cho vào lồng kính.



Chỉ có điều mấy căn biệt thự này bị bỏ trống đã lâu, cây lại mọc cao như thế, không biết mấy tấm pin năng lượng mặt trời đặt trên mái nhà còn dùng được không?
Cô cười lạnh, xoa đầu Tiểu Ái trong địu, hai tay giơ lên phía trước. Con nhộng mặt người đầu đàn bị hoa ăn thịt cuốn vài vòng không thể động đậy, mọi người chỉ thấy hai mắt của nhộng mặt người nổ tung, hai dòng máu đen đỏ chẳng mấy chốc bị Tô Tô rút sạch.



Voldemort trốn ở trong góc tối thấy thế chợt hoảng. Hôm nay hắn tới đây đúng là vì đứa con của Trạc Thế Giai và Hộ Pháp, lại bị người phụ nữ này làm hỏng kế hoạch giữa đường. Là ai chứ, không chỉ là dị năng giả hệ băng cao cấp, còn có thể điều khiển được máu bên trong của nhộng mặt người?



Trong lòng hắn chợt dấy lên lời cảnh báo của Lý Oánh, cùng với thông tin mà gián điệp nghe ngóng được đợt trước, trong sự hoảng hốt chợt có thêm một chút hưng phấn. Hắn nhìn đứa trẻ trong lòng Tô Tô, hắn biết rằng người phụ nữ này không phải ai khác, chính là Tô Tô – người phụ nữ của Diệp Dục!



Vừa đúng lúc, không mất chút công sức nào mà con mồi béo bở lại tự dâng lên, Lý Oánh không phải lúc nào cũng lải nhải Tô Tô không dễ chọc vào sao? Hôm nay Voldemort hắn muốn xem, Tô Tô này không dễ chọc thế nào!



Nghĩ thế, Voldemort ở trong góc khuất, sử dụng dị năng của hắn gọi thêm nhộng mặt người vào biệt thự Quả Táo. Đám nhộng mặt người đó vùng vẫy khắp nơi trong “Khu rừng” biệt thự Quả Táo, những cây cổ thụ bị quật ngã bật cả rễ. Chẳng bao lâu sau, con đường thông qua biệt thự của Tô Tô bị phá như vừa trải qua thảm họa thiên nhiên.



Tô Tô càng chiến càng hăng, cả Tiểu Ái đang có vẻ rất high nữa, cô vừa rút máu của nhộng mặt người, vừa lấy tinh hạch trong người chúng. Nhộng mặt người mà Voldemort phái tới đa phần chỉ to như chiếc xe ô tô cỡ nhỏ, không gây sợ hãi. Nghĩ đến chuyện hắn điều khiển nhiều nhộng mặt người như thế một lúc, dù là dị năng giả cấp bốn thì cũng quá sức rồi.