Sinh Con Thời Mạt Thế
Chương 396 : Tôi thà ăn chay
Ngày đăng: 06:17 30/04/20
Thư Sinh ở bên cạnh lắng nghe, ngoài tiếng đẩy tường của lũ nhộng mặt người thì không hề nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Anh ta đang định hỏi có phải Diệp Dục nghe nhầm không. Dường như Hộ Pháp cũng cảm nhận được cái gì đó, chỉ thấy anh đột nhiên đứng dậy, chạy thẳng về hướng khu biệt thự Quả Táo. Diệp Dục thấy vậy liền hô gọi đám anh em ở phía sau:
“Không đúng, ông đây cứ cảm thấy có thứ quan trọng nhất đời này của ông. Đi, đến đó xem sao.”
Có lẽ, Hộ Pháp chắc chắn cũng cảm thấy ở bên đó có Trạc Thế Giai và con trai của mình. Vì vậy mặc dù đội của bọn họ bình thường tùy tiện quen rồi, nhưng hai người đàn ông này đều cảm thấy trong khu biệt thự Quả Táo có cái gì đó thì chắc chắn là có cái gì đó thật.
Lúc này, trong khu biệt thự Quả Táo, đám người bị vây ở nơi sâu nhất trong khu rừng cây biến dị vẫn còn lo lắng làm thế nào để phá vỡ vòng vây, làm sao mới có thể đi ra khỏi đây.
Tiểu Ái vẫn cứ cáu gắt vì mẹ không cho cô bé nghịch đũa, cho nên gào khóc ầm ĩ. Tô Tô dỗ cả nửa ngày mà cô bé vẫn không chịu nín, trong lòng nhất thời cũng hơi bực mình. Cô bế Tiểu Ái quay về căn biệt thự rồi vứt cô bé trên ghế sô pha, sau đó lấy một chiếc lục lạc nhựa nhét vào tay cô bé, lúc này Tiểu Ái mới chịu nín.
Sau đó, đám người Tiêu Dao cũng đến biệt thự nhà cô. Mọi người bắt đầu bàn bạc cách để thoát khỏi khu rừng biến dị này. Bởi vì theo tình hình hiện nay, đám người Diệp Dục cho dù có biết Tô Tô và Tiểu Ái mất tích ở thị trấn nhộng, đồng thời đã tìm đến Tương thành cũng chưa chắc sẽ biết bọn họ ở trong khu biệt thự Quả Táo.
Có người nói trực tiếp lái xe xông ra ngoài. Có người lại nói đốt lửa, thực vật không phải sợ lửa sao? Cũng có người cảm thấy nên đợi cứu viện. Mọi người mỗi người một ý, thảo luận vô cùng sôi nổi.
“Không thể dùng cách đốt lửa được. Ngoài ra, đặc tính chung của thực vật biến dị chính là anh có không tấn công chúng thì ít nhiều chúng cũng sẽ tấn công anh.”
Tô Tô ngồi trên ghế sô pha bình tĩnh nói, cô còn giơ tay ra đẩy Tiểu Ái đang sắp rơi từ trên ghế xuống nằm lại cho ngay ngắn. Cô ngẩng đầu nhìn đám người Tiêu Dao, người thì hoảng sợ, người thì hoang mang, người thì im lặng, người thì bình tĩnh, còn có người tỏ ra chẳng sao cả.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Tiêu Dao vội vàng chạy theo Tô Tô ra ngoài, nhìn thấy bên ngoài tường vây mọc thêm rất nhiều cành cây, bao vây khu biệt thự Quả Táo chặt chẽ hơn. Tô Tô lắc đầu, cau mày:
“Tôi cũng không biết.”
Trong lòng Tô Tô mơ hồ đoán được. Khu rừng biến dị này chỉ cần bị tấn công sẽ sinh trưởng mạnh mẽ hơn gây ra hiện tượng lá rụng và cành cây khô cũng nhiều hơn. Cho nên bọn họ bị nhốt bên trong không thể ra được. Nhưng bây giờ Tô Tô không thể nói ra vì thế sẽ khiến đám người Tiêu Dao hoảng sợ. Dù sao cũng không phải ai cũng giống cô, cực kỳ thích ứng mạt thế kỳ lạ này.
Vẻ mặt Tô Tô cực kỳ nghiêm túc, quay người vỗ vai Tiêu Dao, nói với cô ta: “Tôi thu hồi lại câu ở đâu cũng có thể sống ban nãy. Chúng ta phải nghĩ cách hoặc là ra ngoài hoặc là giết chết cái tên Voldemort đáng chết kia đi.”
Nếu như tên Voldemort kia liên tục sai khiến lũ nhộng mặt người tấn công chúng ta. Khu rừng biến dị này sẽ không ngừng sinh trưởng, đến lúc đó chúng sẽ càng vây chúng ta chặt hơn, cuối cùng sẽ rơi vào kết cục muốn ra cũng không ra được. Đến lúc đó, nhộng mặt người cũng không có để ăn.
Vì vậy, hoặc là nhanh chóng rời khỏi đây, hoặc là giết chết tên Voldemort đang liên tục sai khiến nhộng mặt người tấn công rừng cây để tiến vào trong. Bây giờ căn bản không biết Voldemort ở đâu cho nên Tô Tô có phần nghiêng về phương án ra ngoài.