Sinh Con Thời Mạt Thế
Chương 400 : Diệp dục muốn đánh lén cô
Ngày đăng: 06:17 30/04/20
Sau đó, nói đến vì sao Xuân Chính Tông và Mai Thắng Nam lại ở bên nhau, chuyện này cần phải nói đến người em trai tốt của Bạch Lạc Lạc. Khi đó Tô Tô bị tên em trai của cô ta truy sát, tìm Mai Thắng Nam giúp đỡ dụ tên đó ra và đã bị Tô Tô giết chết. Nhưng tên này thực ra vẫn còn rất nhiều anh em, đám anh em của hắn không tìm được Tô Tô, đương nhiên sẽ tìm đến Mai Thắng Nam để báo thù rửa hận cho tên kia.
Mai Thắng Nam thoát thân thế nào chứ? Cô tự dâng mình lên giường của Xuân Chính Tông, nghe nói còn hầu hạ ông ta cực sung sướng khiến ông ta không nỡ để cô chết. Vì ông ta đã ra mặt bảo vệ nên Mai Thắng Nam mới an toàn thoát khỏi chuyện này.
Những thế lực của Xuân thành quá hỗn loạn, đến giờ Tô Tô vẫn chưa hiểu rõ. Cô lại đưa mắt nhìn bức thư trong tay, đọc đến cuối, Mai Thắng Nam viết một câu.
“Xuân Chính Tông vài ngày nữa sẽ cắt đứt nguồn cung cấp thực đồ đạc của Phương Hữu Mạo!!!”
Câu này dùng tận ba dấu chấm than, có thể thấy mức độ nghiêm trọng của nó. Nhưng Xuân Chính Tông muốn chặt đứt nguồn cung cấp của Phương Hữu Mạo thì chặt đứt bằng cách nào? Tiêu diệt cả thôn Bát Phương hay là thế nào???
Mai Thắng Nam này cũng không nói rõ, nghe nói bây giờ Phương Thúc Ế mua thịt gà và rau của thôn Bát Phương đều là phái máy bay đến, căn bản không có đường bộ có thể tiến vào Xuân thành. Xuân Chính Tông phái người đi tiêu diệt thôn Bát Phương thế nào đây? Trừ phi ông ta cũng chuẩn bị đi đường hàng không? Vậy thì ông ta phải điều mấy cái máy bay chiến đấu đến mới được! Bằng không thôn Bát Phương đâu dễ bị tiêu diệt như vậy chứ.
Tô Tô nhíu mày, cất thư của Mai Thắng Nam đi, định một lát nữa ra ngoài nói với đám người Diệp Dục, khoảng thời gian này hết sức chú ý khách đến bằng đường hàng không, phải chú ý đường hàng không một chút thì Diệp Dục vào.
Cô chỉ cảm thấy ghế sô pha bên cạnh nặng xuống. Diệp Dục ngồi bên cạnh cô, giơ một tay ra kéo bả vai Tô Tô. Tô Tô nghiêng đầu vẫn chưa kịp nói chuyện với Diệp Dục thì nhìn thấy gương mặt góc cạnh của anh ghé sát. Cơ thể to lớn cũng đè lên người cô, đè cô trên giường.
“Diệp…” Trái tim của Tô Tô đập loạn xạ, còn chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì, thì Diệp Dục đã dùng miệng chặn miệng cô lại. Cô liền túm bức thư Mai Thắng Nam viết đánh vào tay anh, đầu nghiêng sang bên cạnh nhìn ra ngoài cửa. Cánh cửa phòng ngủ không biết đã bị Diệp Dục đóng lại từ lúc nào.
“Này, Diệp Dục tôi có chuyện này muốn nói với anh.” Cô bế Tiểu Ái đi đến phòng ngủ, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Diệp Dục: “Vừa rồi Mai Thắng Nam viết thư cho tôi nói, Xuân thành bọn họ có một người tên là Xuân Chính Tông, sẽ phá hủy thôn Bát Phương. Anh biết Xuân Chính Tông không?”
“Xuân Chính Tông?” Diệp Dục nghẹo đầu suy nghĩ, “Anh không biết, lát nữa đi hỏi Thư Sinh xem sao. Nhưng em nói ông ta sẽ phá hủy thôn Bát Phương, anh lại nhớ đến một chuyện. Trên đường bọn anh đuổi theo dấu vết của em và Trạc Thế Giai đến Tương thành, sau khi vào trong mới phát hiện dấu vết đã bị xóa sạch.
Một người đi qua một con đường hay làm bất cứ chuyện gì đều sẽ để lại dấu vết. Nhưng sau khi vào Tương thành, những dấu vết này bị thế lực nào đó xóa sạch. Nghĩ cũng biết, có thể xóa sạch dấu vết của Tô Tô và Trạc Thế Giai dưới tầm mắt của bộ đội đặc công dị năng thì chắc chắn không phải loại nghiệp dư như Lý Oánh và Voldemort có thể làm được.
Bây giờ, so sánh với thư của Mai Thắng Nam, gần như có thể liên hệ thế lực ngầm ở Tương thành này với Xuân Chính Tông.
Nghĩ vậy, sắc mặt của Tô Tô và Diệp Dục khá nặng nề. Diệp Dục vội vàng dặn dò cha Tô một tiếng rồi xoay người đi tìm Thư Sinh và Thầy Bói. Thư Sinh và Thầy Bói khá tinh thông về quan hệ bè phái trong nội bộ quân đội. Hai người đó chưa biết chừng sẽ biết vài chuyện Mai Thắng Nam không nghe ngóng ra được.
Mà Tô Tô thì lại cho Tiểu Ái bú. Cho bú xong, cô liền nghỉ ngơi một đêm. Lúc này nhân lúc trời chưa sáng, cô dẫn theo Tiểu Ái đi đến “Viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em thôn Bát Phương.”
Trên đường, cách rất xa, Tô Tô đã nhìn thấy Mộc Dương đi qua. Thằng nhóc này lớn lên cũng ra dáng, mấy ngày không thấy người lại cao lên không ít rồi. Nhưng tính cách thì không hề vì cao lên mà hoạt bát vui vẻ một chút.
Ngược lại, càng ngày càng kiệm lời, thận trọng nghiêm túc như một ông già.