Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 421 : Nam nam mộc chạy rồi

Ngày đăng: 06:18 30/04/20


Tô Tô nghĩ cô đã xem thường quân nhân ở vùng này, trước mạt thế họ kiêu ngạo biết bao, sau mạt thế cho dù có lập trường rõ ràng nhưng họ vẫn kiêu ngạo như thế, hại chết bao nhiêu người vô tội trên thị trấn nhộng. Tô Tô chỉ có thể nói Nam Nam Mộc không phải là người tốt, cũng có thể nói hắn không phải một người quân nhân tốt.



Trên đường trở về, mọi người đều vô cùng nặng nề. Lần này ra ngoài giết rất nhiều người, nhưng nguy cơ trên thị trấn nhộng cũng chỉ được giải quyết tạm thời, tên gián điệp khiến người ta chán ghét giống như một mảnh xương cá nghẹn ở cổ họng, vì lời thề bảo vệ của Nam Nam Mộc càng khiến người khác chú ý hơn.



Tô Tô một mình lái xe đem theo Tiểu Ái cùng nhóm đặc công phía sau, họ chầm chậm lái xe về trong ánh hoàng hôn màu cam. Mộc Dương, anh Bì và Lý Tiểu Vũ mỗi người dẫn theo một toán đến đón họ.



Từ xa, Tô Tô đã nhìn thấy những người đứng sau ba người đó, đó đều là thân tín của Mộc Dương, anh Bì và Lý Tiểu Vũ. Cô lạnh lùng nhìn đám người đó, tên gián điệp giống như xương cá kia là một trong số những người này.



Nói về Mộc Dương trước, Mộc Dương dẫn theo hai người, một người là thầy Tần, một người là dị năng giả cấp ba tên là Hách Quân. Thầy Tần là dị năng giả hệ hỏa, Tô Tô đã từng tiếp xúc vài lần, hôm nay là lần đầu nhìn thấy thầy Tần đứng cạnh Mộc Dương.



Cô lái xe chầm chậm vào cửa lớn bên trong lưới điện, Mộc Dương vẫn mặc cả bộ đồ đen, cậu bé bước nhanh về phía trước. Cậu chỉ nhìn Tô Tô một cái rồi chuyển ánh mắt sang ghế sau tìm Tiểu Ái. Thấy Tiểu Ái ngồi trong ghế nôi, ngủ chảy nước miếng, Mộc Dương mở cửa xe, cẩn thận bế Tiểu Ái từ trong ghế nôi trên xe xuống.



Tô Tô cũng xuống xe, đánh giá Mộc Dương một lượt, nhìn năng lượng đang chuyển động quanh cơ thể nhỏ bé của cậu. Đó chắc chắn là năng lượng lửa, nhưng kì lạ là hình như không phải loại lửa thuần túy, cô cảm giác nó còn đem theo một chút gì đó đáng sợ.



Trước mặt tất cả mọi người, Tô Tô không thể hỏi kỹ Mộc Dương, đành hỏi qua loa: “Cháu tỉnh rồi? Ổn chứ?”



“Cảm ơn cô, cháu ổn.” Câu trả lời ngắn gọn nhưng không hề bất lịch sự, Mộc Dương ngày càng có cá tính, cậu bé rũ mắt nhìn Tiểu Ái, rồi nói với Tô Tô đang im lặng: “Ông bà ngoại đang chờ gặp Tiểu Ái.”




Trần Tư Vũ dừng một chút rồi quay sang Thanh Mộc, lấy làm kì lạ hỏi, “Ơ, mấy hôm nay tôi không thấy Diệp Dục, anh ấy đi làm nhiệm vụ gì à? Hộ Pháp cũng không về…”



Thanh Mộc cau mày cảm thấy cô gái Trần Tư Vũ này quá lắm lời, lạnh lùng quét mắt nhìn Trần Tư Vũ không nói gì, quay người lên xe lái đi.



Anh Bì hỉ hả cười, anh giảng hòa cho Trần Tư Vũ đang ngại ngùng cùng với Hách Quân đang tức giận, “Được rồi, giờ thị trấn nhộng thù trong giặc ngoài. Nếu ngày nào đó thị trấn nhộng giải tán, thì mỗi người một phương, nhưng giờ còn đang ở thị trấn nhộng thì sau này mọi người chỉ nên nói ít làm nhiều. Thời thế loạn lạc, chúng ta phải sống cuộc sống của mình thật tốt, sống tốt ngày này qua ngày khác.”



“Lời này có lý.”



Lý Tiểu Vũ gật đầu, cô hiểu lời nói của anh Bì một cách sâu sắc, Trần Tư Vũ đằng sau lưng cô cũng tỏ ra đồng tình với lời nói của anh Bì.



Chỉ có Hách Quân là tỏ ra không phục, anh ta bóp nắm tay mình một cái, không cãi lại anh Bì nữa. Nhưng sau khi mọi người lục tục rời đi, anh ta mới lôi kéo thầy Tần lại, tức giận oán trách;



“Thật không hiểu nhóm đặc công đó làm ăn thế nào? Thế mà lại để Nam Nam Mộc chạy mất!!!”



“Không thì cậu nghĩ thế nào? Tôi nghĩ cậu muốn báo thù, nhưng chỉ dựa vào sức cậu?!”. Thầy Tần dáng người cao gầy, rút cánh tay của mình khỏi tay của Hách quân, quay đầu nhìn anh ta một cái rồi cười giễu cợt: “Không chừng nếu cậu ra tay, còn không bằng nhóm đặc công. Ít nhất người ta cũng chỉ để Nam Nam Mộc chạy mất, tất cả đám người còn lại đều bị giết hết rồi!”