Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 457 : Người đến là khách

Ngày đăng: 06:18 30/04/20


Lúc nhìn thấy Tô Tô trong màn hình camera ghi được, Phương Hữu Mạo còn chưa kịp liên tưởng dung mạo cô gái trẻ đó và trưởng thôn Bát Phương với nhau. Bây giờ nghe Phương Thúc Ế nói thế, Phương Hữu Mạo mới phát hiện, thì ra Tô Tô không để con lại thôn Bát Phương, một mình lang bạt bên ngoài mà cô đưa theo đứa bé cùng ra ngoài.



Phương Thúc Ế cũng buông quyển sách trong tay, chầm chậm tiến lên phía trước. Anh không dám tin, nhìn vào Tô Tô trên màn hình, lẩm bẩm, “Cô ấy thật sự đến Xuân thành rồi, lúc đó cháu nói với cô ấy có thời gian rảnh đến Xuân thành chơi. Cứ tưởng cô ấy chỉ nghe bỏ đó, không để trong lòng.”



“Nếu đã đến rồi, thì cứ coi là khách đi. Cháu đi tìm cô ấy, hỏi thăm một chút rồi cho đổi chỗ ở tốt hơn cho cô ấy.”



Phương Hữu Mạo không để ý việc Phương Thúc Ế tự lẩm bẩm một mình, lúc này trong lòng đã lóe lên vô số ý tưởng, nhưng nói thế nào đi chăng nữa thì Tô Tô đã đến Xuân thành. Dù là vì cái gì, cô ấy im hơi lặng tiếng chạy đến Xuân thành, ông phải lôi kéo tình hữu nghị, thiết đãi vị thôn trưởng thôn Bát Phương này mới được.



Nhưng, Phương Thúc Ế đưa người đến khu tây ở Xuân Thành, nơi mà Tô Tô từng ở lại chẳng có ai. Lúc này, căn hộ sớm đã bị người ta bỏ trống, mấy ngày nay camera giám sát còn hỏng, họ cũng không biết Tô Tô đi đâu.



Đến khi Phương Thúc Ế hậm hực trở về, thông báo cho Phương Hữu Mạo biết người đã bỏ đi rồi, Phương Hữu Mạo khuyên: “Không phải cháu nói, bên cạnh cháu có một cô gái tên Mai Thắng Nam, lúc ở thôn Bát Phương có quan hệ rất tốt với Tô Tô sao? Tô Tô đến Xuân thành có khi nào sẽ đi tìm Mai Thắng Nam không?”



Đôi mắt hoa đào của Phương Thúc Ế chợt lóe sáng, vội vàng gật đầu, đang đinh dẫn người đi tìm Mai Thắng Nam thì Phương Hữu Mạo cười ha hả nói:



“Chú thấy cô Mai Thắng Nam đó cũng có tình cảm với cháu, nếu cháu cũng thích cô ta thì bao giờ nói với cha cháu một tiếng, cho cô ta một danh phận chính thức? Cứ để một cô gái mang tiếng là gái bao, qua lại với cháu như thế không đẹp mắt đâu.”
Nghe thấy tin đó, hắn liền đứng dậy đột ngột, tay còn đang bị trói, đầu gối đập vào cạnh bàn khiến cái bàn suýt bị đổ nhào. Mặt hắn trắng bệch nhìn Tô Tô, Tô Tô đang ôm con, cau mày nói với Xuân Hữu Nguyệt ngoài cửa:



“Anh đi đưa vợ con của anh ta đến đây.”



Đề phòng có bẫy, dù là có người nói vợ con của Xuân Lai quỳ ở đường Đông Chính khu đông khóc lóc, Tô Tô cũng không thể thả Xuân Lai ra. Xuân Lai là người nắm toàn bộ lệnh điều động phòng thủ ở khu đông, nếu cô thả Xuân Lai ra, chẳng may thông tin này là giả, Xuân Lai đi mất có thể khiến toàn bộ hỏa lực phòng thủ của khu đông chĩa thẳng về nơi Tô Tô ở.



Người bên ngoài nghe thấy, vội vàng chạy đi. Chẳng bao lâu sau hắn vội vàng chạy về. Trong tay Xuân Hữu Nguyệt ôm một bé gái mười một tuổi người đầy máu, đằng sau là một người phụ nữ khóc nức nở, người phụ nữ còn dắt theo một bé trai tám tuổi.



Lúc này, Tư Đồ Thiện sớm đã được Tô Tô dặn dò nới lỏng dây trói cho Xuân Lai, Xuân Lai vừa nhìn thấy cô bé mà thuộc hạ mình đưa đến sân, liền khóc lóc nhào tới sau lưng Xuân Hữu Nguyệt, hét với người phụ nữ dắt đứa bé trai:



“Chuyện gì thế này? Không phải em đang yên ổn ở khu bắc sao? Đây là thế nào?”