Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 470 : Cô hận hắn

Ngày đăng: 06:18 30/04/20


Trong thế giới của Hồ Tam Đao, sao có thể có người nuôi được một đứa bé. Cho dù trong thời đại này, người có thể nuôi trẻ nhỏ cũng sẽ không để cho một người phụ nữ một mình bế theo con nhỏ ra ngoài dạo chơi.



Hắn lại nhìn cô gái đang bế con nhỏ này. Cô mặc một chiếc áo phông cộc tay màu đỏ tím. Chất liệu của chiếc áo rất bình thường, cũng cực kỳ thoải mái, được giặt sạch sẽ nhưng vẫn thấy rõ là áo cũ. Chỉ có thể nói mặc quần áo này lên người sẽ khiến người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái chứ không hề thấy đẳng cấp.



Cô mặc một chiếc quần sooc thể thao màu đen giống như quần hay dùng đánh tennis. Cô đi một đôi giày thể thao mùa hè thoải mái, tóc dài, có lẽ vì chăm sóc con nhỏ nên không có thời gian chăm chút, cũng có khả năng do sau mạt thế không còn tâm trạng chải chuốt kỹ càng, chỉ dùng kẹp tóc keo sơ qua thành một túm, hơi lộn xộn.



Mặc dù cô gái này cũng sạch sẽ, trông cũng xinh đẹp, mỏng manh nhưng không thể nói là đẹp nghiêng nước nghiêng thành được. Quan trọng là cô còn rất trẻ, mang hơi thở thuần khiết của thiếu nữ. Hai quả đồi nhìn không lớn nhưng lại đàn hồi, cao vút. Da dẻ mịn màng trắng nõn, cho nên Hồ Tam Đao có ý muốn dụ dỗ cô đi về với hắn.



Nhưng ấn tượng chung Tô Tô đem đến cho người khác chính là “có người quản”. “Có người quản” chính là có người nhà, có đàn ông, hoặc có tập thể, có bạn bè. Muốn dụ dỗ người phụ nữ như vậy quay về khá phiền phức nhưng cũng không phải không có khả năng.



Vì thế, Hồ Tam Đao quyết định nói điều kiện mua bán Tiểu Ái với Tô Tô trước. Hắn đi về phía trước, thấy Tô Tô không đáp lời, đôi mắt trong veo chỉ ngây ngốc nhìn hắn chằm chằm, giống như một kẻ ngốc. Hồ Tam Đao lấy ra một nắm tinh hạch to, hỏi Tô Tô bằng giọng điệu dụ dỗ:



“Cô có muốn không? Chỉ cần cô bán đứa bé trong tay cho tôi, số tinh hạch này sẽ là của cô.”



Tô Tô vội ôm chặt Tiểu Ái vào lòng. Tiểu Ái dường như cảm thấy chút cảm xúc của mẹ, khi Hồ Tam Đao tiến dần đến, ngón tay nhỏ bé cũng ôm chặt lấy Tô Tô hơn, biểu cảm như sắp khóc, dường như cô bé rất sợ tên Hồ Tam Đao này bắt mình đi mất.




Tô Tô lại sải bước đi tiếp. Hồ Tam Đao ở phía trước cho rằng đã dụ dỗ được một con ngốc, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy khát nước. Chút khác lạ của cơ thể này hắn không hề để tâm, trong lòng vẫn còn vui vẻ trù tính, cách bồi dưỡng đứa bé chưa đến một tuổi trong tay con ngốc này.



Hiện giờ, trong tay hắn là có năm, sáu bé gái tư chất khá tốt. Đứa lớn nhất là mười ba tuổi, nhỏ nhất chính là đứa bé trong tay con ngốc này.



Trên đời này, cho dù con người phải chịu biến cố loạn lạc gì, vẫn luôn có những bé gái có tư chất tốt. Năm, sáu bé gái đối với Hồ Tam Đao là hơi nhiều, chỉ đợi khống chế được con ngốc và đứa bé trong tay con ngốc đó, Hồ Tam Đao tính sẽ bán đứa bé tám tuổi có tư chất kém nhất đi.



Lục Nhậm không phải rất thích trẻ con sao? Chi bằng bán cho hắn, chỉ là Lục Nhậm này gần đây vì khu Bắc giới nghiêm, hắn không ra khỏi Xuân Thành được, đồ đạc và tinh hạch trong tay sợ cũng không nhiều, còn tiền chơi gái. Nếu như đưa đứa bé gái tám tuổi kia cho Lục Nhậm, hắn chơi đùa chết rồi thì không thu lại được tiền thì mất nhiều hơn được.



Nghĩ như vậy, cổ họng Hồ Tam Đao thấy rát như lửa đốt. Hắn thực sự hơi kỳ lạ, thực ra hắn cũng không thiếu nước uống, sao lúc này lại cảm thấy khát chứ?



Dẫn theo Tô Tô và Tiểu Ái theo sau, Hồ Tam Đao đi thẳng về phía trước. Khi đến một căn tứ hợp viện gần khu Bắc, hắn đã hận không thể cắm cổ đầu vào trong nước uống lấy uống để. Nhưng hắn vẫn không ý thức được có bất kỳ chỗ nào không đúng, chỉ gật đầu với hai gã đàn ông đứng canh cổng, rồi dẫn Tô Tô đi vào trong.