Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 526 : Có bản lĩnh

Ngày đăng: 06:19 30/04/20


“Không đúng, tại sao tôi lại có cảm giác lúc đó Trần Tư Vũ muốn bắt Thiên Tứ?” Tô Tô cúi đầu nhìn Diệp Dục, “Anh và Tiểu Ái đều không sao, bọn họ cũng không biết anh vẫn một mực đợi trên nóc nhà, thậm chí bọn họ cũng không vào sân nhà tôi. Đồ đạc đầy sân mà hình như bọn họ không hề chạm vào.”



“Thôi xong, Trần Tư Vũ muốn ôm Thiên Tứ đi hả? Tại sao? Thiên Tứ là một đứa trẻ ốm yếu không biết sống được bao lâu, ôm Thiên Tứ đi làm gì? Để uy hiếp Hộ Pháp à?”



Diệp Dục đứng lên, vẻ mặt chẳng có tí gì đồng tình xoay người đi toilet. Lúc trở lại Tô Tô đã nằm xuống ngủ thiếp đi, anh cũng không làm điều anh nghĩ nữa mà nằm cạnh Tô Tô, thò tay đắp chăn cho Tiểu Ái ở bên cạnh Tô Tô rồi ngủ cùng hai mẹ con.



Đang lim dim ngủ thì Tô Tô nằm giữa Diệp Dục và Tiểu Ái đột nhiên mở mắt ngồi dậy làm Diệp Dục cũng tỉnh ngủ. Anh cau mày nhìn Tô Tô bật dậy, tức giận nói:



“Em làm gì đấy? Có định cho ai ngủ không? Không ngủ được thì làm cái khác.”



“Diệp Dục, tôi vẫn cảm thấy Trần Tư Vũ có vấn đề, mục tiêu của cô ta không phải Tiểu Ái mà là Thiên Tứ!”



Tô Tô chợt sáng tỏ, trong nháy mắt đột nhiên nghĩ ra. Cô cúi đầu nhìn Diệp Dục nằm trên giường, nói nhỏ:



“Hôm nay Thiên Tứ bị Chíp Bông cắn nhưng người Thiên Tứ không có vết. Thiên Tứ thật sự có vấn đề.”



“Cái này có vấn đề, cái kia có vấn đề, anh thấy em cũng có vấn đề! Thiên Tứ bị Chíp Bông cắn á? Độc của Chíp Bông anh còn không chịu được, một phát chết luôn đấy, sao bây giờ Thiên Tứ vẫn còn sống?!”



Diệp Dục chẳng hiểu Tô Tô nói cái gì. Thật ra chính Tô Tô cũng chẳng biết mình đang nói cái gì, phải nói là chẳng liên quan gì hết. Năm giác quan của Tô Tô vô cùng nhạy, nhạy đến mức không để cho Tô Tô yên. Nhưng bảo Tô Tô liên hệ tất cả mọi chuyện lại, cô lại không biết bắt đầu từ đâu.
Giáo dục Tiểu Ái xong, Tô Tô giao Tiểu Ái đang ăn bánh trứng cho Diệp Dục, bản thân thì ngồi ở bên cạnh cửa sổ. Cô cầm tờ giấy, dùng sáp màu của Tiểu Ái viết vẽ cái gì đó sau đó hai mắt sáng lên nhìn Diệp Dục đang giúp Tiểu Ái ăn bánh trứng, nói:



“Diệp Dục, tôi quyết định sắp đặt một kế hoạch, thử dò xét Trần Tư Vũ.”



“Lại là Trần Tư Vũ?!” Diệp Dục không nhịn được nhìn Tô Tô, ôm Tiểu Ái đã ăn xong bánh đến trước mặt Tô Tô. Tiểu Ái lập tức thò tay lấy một cây sáp màu vẽ linh tinh lên trang giấy trắng, nghe thấy Diệp Dục nói với Tô Tô, “Thế này đi, em đừng bày vẽ nữa, anh cho người bắt Trần Tư Vũ lại, em khỏi phải suốt ngày nghĩ về Trần Tư Vũ nữa.”



“Anh bắt cô ta lại, cô ta sẽ nói ra cái gì? Nói cô ta là nội gián chắc?”



Tô Tô buồn cười nhìn Diệp Dục, quả thật là một người đàn ông chỉ biết dùng nắm đấm. Nếu Trần Tư Vũ thật sự là nội gián, chắc chắn có bản lĩnh không tồi, nếu không cũng không thể nằm vùng ở thị trấn nhộng lâu như vậy.



Hơn nữa, vì sao Trần Tư Vũ lại buông tha miếng mồi ngon Tiểu Ái mà muốn bắt Thiên Tứ? Đây là một chuyện Tô Tô nghĩ mãi không ra nên quyết định bàn bạc với Trạc Thế Giai, xem làm như thế nào để Trần Tư Vũ lộ ra sơ hở.



Sau khi thương lượng với Diệp Dục, Tô Tô ôm Tiểu Ái đi tìm Trạc Thế Giai. Cô biết hôm qua Trạc Thế Giai bị thương ở đầu không nặng lắm, chỉ hôn mê do bị va vào thôi, không lâu sau là tỉnh. Trong thời gian này, Hộ Pháp ôm Thiên Tứ lao thẳng đến chỗ mẹ Tô nhờ trông hộ. Đêm qua Thiên Tứ ngủ cùng mẹ Tô.



Tô Tô mở cửa vào nhà Trạc Thế Giai đã thấy Trần Tư Vũ buộc tóc dài, phơi quần áo trong sân. Thấy Tô Tô đi vào Trần Tư Vũ còn cười nói:



“Cả ngày hôm qua thấy cô cứ hoảng hốt, có làm sao không?”